
ộng thái nhỏ nhất, chờ đợi một câu trả lời…
Bỗng nhiên,
Tiếu Khuynh Vũ tao nhã phất tay, bình thản hạ lệnh:
“Chặn bọn chúng lại!”
Bốn chữ đanh, gọn, bình tĩnh, nhưng nội tâm Tiếu Khuynh Vũ thì không. Lúc này, nơi ấy đang cuộn lên từng đợt sóng ngầm!
Y run run khép mi mắt, giấu đi đôi nhãn thần đang dần nhòa đi, khung cảnh trước mắt giờ chỉ như một bức tranh màu sắc nhòe nhoẹt, hỗn loạn không rõ hình thù, y biết rằng, cuối cùng thì mình đã lựa chọn ‘Bảo toàn một người mà hy sinh Đại Khánh’
Đứng giữa một bên là Phương Quân Càn, một bên là thiên hạ, y lựa chọn Phương Quân Càn!
Không có lựa chọn khác, cũng không có cách để thoái lui!
Bởi vì, y có thể nào trơ mắt nhìn người trước mặt mình biến mất?
Y, nhất định phải bảo vệ nam nhân ấy vẹn toàn.
Cho nên, không hối hận, không tiếc nuối bất cứ thứ gì!
Chẳng sợ phản nghịch Đại Khánh, chẳng tiếc khuynh đảo thiên hạ!
Vì hắn, là Phương Quân Càn, vì y, là Tiếu Khuynh Vũ!
“Tiếu thừa tướng, là ngươi đã quyết ý vì hắn mà phạm thượng tác loạn, đừng trách bổn Thái tử hạ thủ bất lưu tình! Người đâu! Xông lên cho ta!”
Tiếu Khuynh Vũ đập mạnh tay vịn, mắt long lên sáng rực.
“Dám?”
Chỉ một chữ.
Một vĩ nhân chân chính, căn bản không cần ngôn từ thừa thãi.
Chỉ một chữ, là đủ địa chấn thiên kinh, nhân thần khiếp hãi.
Không rõ vì sao, bất giác Phương Giản Huệ lại nhớ lại những lời bàn luận của văn võ bá quan trong triều về Tiếu Khuynh Vũ: Tiếu Khuynh Vũ không bao giờ gây thù kết oán với ai, cho dù có xảy ra hiểu lầm với bất cứ người nào, sau đó cũng sẽ dùng trăm phương nghìn cách mà tháo gỡ vướng mắc, giải thích trước sau, xóa tan hiềm khích, luôn luôn giữ quan hệ hữu hảo với mọi người.
Tuy vậy, một khi đã xác định, quan hệ với kẻ nào đó đã vô pháp cứu vãn, oán khích không thể tiêu trừ, Vô Song công tử nhất định sẽ đem không chỉ người đó, mà cả thân bằng quyến thuộc, tri giao hảo hữu của hắn đuổi tận giết tuyệt, diệt cỏ tận gốc! Một khi đã ra tay báo oán, nhất quyết không chừa lại bất cứ cơ hội phản kích nào dù chỉ manh nha. Tuyệt đối không để âm ỉ tro tàn, Đông Sơn tái khởi! (1)
Thường ngày, y mang vẻ tĩnh lặng nhu hòa của xử nữ khuê trung. Có động, lập tức chuyển thân làm trời long đất lở.
Lấy tĩnh chế động, không đánh mà thắng. Mà, đã đánh, là phải giết!
Đáng sợ thay Vô Song công tử!
Đại cường đại lực thay Tiếu Khuynh Vũ!
---oOo---
(1): Đông Sơn tái khởi: nói về tể tướng Tạ An thời Đông Tấn, ông là trụ cột của triều đình, sớm đã muốn thoát khỏi vòng luẩn quẩn của quyền lực. Tuy nhiên lúc đó nhà Tấn hết sức suy yếu, sau loạn Bát Vương cùng nhiều chuyện linh tinh khác, Tấn thất phải dời đô về Nam, đóng tại thành Kiến Khang (trước là thành Kiến Nghiệp, thuộc nước Ngô trong thời Tam Quốc)
Tình hình phía Bắc Trung Quốc lúc đó là ‘quần Hồ tranh thực’, Tạ An cứ về Đông Sơn quy ẩn một thời gian lại bị lôi ra gánh vác trọng trách, lần sau chức cao hơn lần trước. Nên ý của câu ‘Đông Sơn tái khởi’ có nghĩa là tương lai sẽ còn cơ hội, biết đâu tốt hơn nhiều.
Ngay sau khi Tiếu Khuynh Vũ quát một tiếng “Dám!” đầy uy lực, tất cả tiểu lâu tử sĩ nhất tề xông lên, gươm giáo tuốt trần, sắc lạnh kinh người, ngay lập tức dàn trận hình vòng cung trấn giữ đại môn tiểu viện.
Không cần nói nhiều, cũng không thoái lui, càng không nhượng bộ, đó chính là nguyên tắc làm việc bất di bất dịch của hộ vệ tiểu lâu.
Chỉ cần là mệnh lệnh của chủ nhân, không cần suy tính đúng sai hơn thiệt, họ ngay tức khắc thi hành không chút chậm trễ.
Như ngay lúc này, dù đối thủ có là Ngự lâm quân do Hoàng đế đích thân sai sử, họ cũng không hề chùn bước!
Chỉ thấy kiếm ảnh đao quang loang loáng như chớp lóe, tử sĩ tiểu lâu đồng loạt xông lên tấn công, giằng co quyết liệt.
Nhất thời hiện trường hỗn loạn đến cực điểm!
Nhất thời không khí căng thẳng đến nghẹt thở!
Tất cả như bị nén chặt trong một quả cầu nộ khí, áp khí, chiến khí đang trương lên cực đại, chỉ cần một tác động nhỏ liền lập tức bùng nổ!
Phương Giản Huệ từ xưa đến nay chỉ quen ăn chơi hưởng lạc, sung sướng an nhàn, chưa bao giờ đối diện hiểm nguy, huống hồ một trận động đao sử kiếm đầy chiến ý như lúc này. Không phải là những mỹ chiêu hảo thức diễu võ dương oai ở hội săn bắn hoàng gia, cũng không phải như những buổi thao luyện uể oải lấy lệ, chỉ cần hết thời gian lập tức ngừng lại thường thấy.
Đây mới thực sự là đầu đao mũi kiếm, là chân tài thực học!
Đao đối đao, kiếm chọi kiếm, gay gắt giằng co, đằng đằng sát khí, cơn cuồng nộ ngùn ngụt tỏa ra trong kiếm khí, trong huyết tinh tanh nồng không thể che giấu nổi!
Phảng phất như chỉ cần ai đó một lời khó nghe, lập tức sẽ bùng nổ cơn giận lôi đình, dụng toàn lực xé đối phương thành từng mảnh nhỏ, nát tan thành vụn cám.
Tử sĩ dưới trướng Tiếu Khuynh Vũ có ai là không thân kinh bách chiến? Có ai là chưa lấy một chọi trăm? Có ai không phải là binh sĩ dũng mãnh, gan dạ, thiện chiến? Chẳng cần động thân, chẳng cần lên tiếng, chỉ cần sự tinh nhạy cường ngạnh, quyết tuyệt lạnh lùng, cương như sắt, rắn như đồng toát ra trong tư thế, dáng điệu