
dám bất kính với công tử, tội đáng chết!”
“Lao thúc…”. Từ phía sau rèm truyền đến một thanh âm trẻ tuổi, thanh lãnh,
cao quý, u tĩnh nhưng lại có sức mạnh vô phương kháng cự: “Hoàng cung
trọng địa, không được giết người!”. Lao thúc thu tay, bật người về vị
trí cũ, cúi đầu: “Dạ, công tử.”
“Có chuyện gì xảy ra?”. Một đám người đông đảo tháp tùng cỗ xe ngựa hoa lệ
lộng lẫy, tiền hô hậu ủng tiến về phía môn cung. Thanh âm uy nghiêm kia
đúng là từ bên trong cỗ xe phát ra.
Xe ngựa dừng lại trước môn cung, một lão nhân cao gầy nho nhã chậm rãi
bước xuống. Người mặc triều phục thêu tỳ hưu (2) màu đỏ, cẩm y ngọc đái
(3), tư thế cao quý rất có phong thái của kẻ lâu năm đọc sách thánh
hiền.
“Lâm thừa tướng.” – Bọn thị vệ vui mừng như gặp cứu tinh, hành lễ lia lịa. Người vừa đến chính
là cha của Lâm Y Y – Tả thừa tướng Đại Khánh – Lâm Văn Chính.
“Thì ra là Lâm thừa tướng.” – Người trong kiệu lại lên tiếng. Rèm kiệu khẽ
động, một bàn tay như bạch ngọc nhẹ nhàng vén rèm lên…
Trắng nõn…
Những ngón tay thon dài.
Những ngón tay rất nhỏ, tinh xảo như điêu khắc từ ngọc, mà cũng rất mềm mại,
móng tay thanh tú hình vòng cung, thoáng nhìn như nửa vầng trăng trắng
muốt, vừa mang vẻ đẹp ôn nhuận của nữ tử, vừa có sự cứng cỏi kiên nghị
của nam nhi…
Đôi tay ấy, đem lại cho người ta cảm giác mạnh mẽ, cứng rắn, không thỏa
hiệp, ẩn chứa nguy hiểm tiềm tàng trong cái thanh nhã tinh tế, nhưng
cũng bất khuất, quật cường, kiệt ngao bất tuần (5). Nhìn đôi tay, không
ai không có cảm giác… Rất hữu lực!
Bàn tay tinh tế mềm mại, nhưng chỉ cốt rõ ràng (6), động tĩnh giai phong vân (7).
Chỉ mới một động tác đưa tay vén rèm, đã cảm giác như…, muốn đem cả thiên hạ đặt vào bàn tay ấy.
Bọn thị vệ ngây người… Rồi bỗng dưng, rất muốn biết người sở hữu đôi bàn tay như hoa như ngọc ấy, sẽ là người như thế nào!
Rèm kiệu được bàn tay tinh tế mềm mại kia vén cao lên một chút nữa.
Bên trong kiệu, trên tọa ỷ (8) phủ toàn nhung trắng, một thiếu niên vận
triều phục thuần bạch thêu hoa văn ly vẫn (9) ngồi nghiêm trang ở đó.
Thiếu niên ngồi đó, thanh tĩnh, tịch mịch, thinh lặng, trầm mặc, tựa hồ bất
biến như giang sơn tuế nguyệt, ung dung lãnh đạm, trong quan phục hoa
quý kia toát ra vẻ phong tĩnh ôn điềm, nhưng trong cái khí chất cao quý
tựa trời ấy cũng ẩn tàng một loại sát khí lạnh lùng.
Lâm thừa tướng mỉm cười: “Quả nhiên là công tử!”, đoạn quay sang quắc mắt
bọn thị vệ: “Còn không mau phóng hành?”. Thừa tướng đã ra lệnh, còn ai
dám ngăn trở!
Thiếu niên trong kiệu khẽ cúi người: “Đa tạ Lâm thừa tướng!”. Những ngón tay
trắng muốt khẽ phất nhẹ, động tác như liễu rủ hoa bay, rèm kiệu lại
buông kín.
Khởi kiệu, tiến vào trong.
Những người ở lại dõi mắt trông theo cỗ kiệu vừa rời đi. Thị vệ trưởng chăm
chú nhìn theo bóng kiệu đi xuyên qua hành lang, cho đến khi khuất dạng ở một lối rẽ.
Một lúc lâu sau mới định thần lại, mỗi người đều phát hiện vẻ mặt rất khó
miêu tả của những người xung quanh mình. Dù rất cố gắng cũng không thể
xua đuổi ấn tượng vừa rồi được, có muốn quên đi càng không thể, mãi mãi
đến cuối đời.
“Thừa tướng, không biết vị công tử vừa rồi là…?” – Thị vệ trưởng cũng không
biết phải dùng xưng vị gì để gọi, đành gọi như vậy. Lâm thừa tướng cười: “Trong thiên hạ, người có khả năng khiến lão phu gọi hai tiếng ‘công
tử’, thì có thể là ai?”
Thị vệ trưởng sửng sốt, mở trừng hai mắt.
Trong thiên hạ, kẻ có thể khiến cho Tả thừa tướng Lâm Văn Chính phải nhũn
nhặn mà gọi ‘công tử’ không phải không có, nhưng cũng chỉ duy nhất một,
đích thị…
Vô Song công tử, Tiếu Khuynh Vũ.
Lúc Tiếu Khuynh Vũ trông thấy Phương Quân Càn thì hắn đang chuyện phiếm
cùng vài vị vương tôn quý tộc. Lưng tựa hờ hững vào cây cột bên ngoài
cung điện, khóe miệng hắn thường trực nụ cười khinh mạn mà quyến rũ, nét cười trên đôi môi khinh bạc càng làm tăng vẻ tà mị mê hoặc, khiến ai
nhìn thấy cũng không khỏi xốn xang. Những kẻ đang vây quanh hắn, trông
càng như quần tinh ủng nguyệt (10), chăm chăm chú chú như uống từng lời
của hắn. Trên đời này quả thật có loại người sở hữu hấp lực thu hút
người ta đến với mình, nghe theo mình. Không nghi ngờ gì, Phương tiểu
hầu gia chính là một đại biểu xuất sắc trong số đó.
Nhuyễn kiệu nhanh chóng đổi thành luân y, lúc này Lao thúc đang đẩy Tiếu
Khuynh Vũ đi về phía Ngự hoa viên. Phương Quân Càn phát hiện Tiếu Khuynh Vũ từ xa, khẽ gật đầu chào, trên môi nở một nụ cười mừng rỡ kín đáo.
Vốn hắn nhìn thấy Tiếu Khuynh Vũ thì không lấy gì làm lạ, nhưng khi nhìn
thấy bộ triều phục hoa quý trên người y thì thoáng chấn động.
Trên tóc Tiếu Khuynh Vũ buộc một cái tử kim quan Song long hí châu, sợi dây lụa dài quá tai nhẹ nhàng thả xuống trước ngực. Bộ triều phục trắng muốt bằng
lụa tơ tằm thêu hoa văn, bàn tay trái từ tốn mân mê vòng kim tuyến ngoạn ở tay kia, khí độ ung dung hoa quý, phong thái tiêu sái phiêu dật (11). Nếu như ngày thường Tiếu Khuynh Vũ là một quý công tử phong lưu khoáng
đạt, có thể cùng ngươi thù tạc, kiếm luận, vui vẻ thoải mái giữa chốn
nhân gian, thì giờ đây bên trong vẻ ta