
h Nam Tịch Tuyệt, nhưng anh vẫn không chịu buông tay, cố chấp ôm lấy hông cô không chịu rời đi.
Có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Tô Nam gọi tới. Còn có một tin nhắn của mẹ Tô.
"Chuyện gì vậy?" Chân mày Nam Tịch Tuyệt nhíu chặt lại.
"Không có gì." An Nhiên thở dài. Lúc trước Tô nam và cô có cùng nhau góp tiền mua một căn nhà lớn ở trung tâm thành phố, sau này trên giấy tờ nhà ghi tên của hai người An Nhiên và Tô Nam. Bây giờ cô và Tô Nam ly hôn, mẹ Tô liền vội vã muốn thu hồi căn nhà.
An Nhiên đẩy Nam Tịch Tuyệt, "Anh còn không buông lỏng tay."
Nam Tịch Tuyệt không động đậy.
An Nhiên không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là ở trong lòng anh nhanh chóng gửi tin nhắn trả lời, ngày mai cô nhất định phải đi thành phố S, cô nhớ con gái muốn chết đi được. Chuyện bên này cứ để cô và Mạc Ma hai người hỗ trợ nhau trước đã.
Nam Tịch Tuyệt giật lấy di động của cô.
"Anh làm gì thế?"
"Không được liên lạc với cậu ta." Nam Tịch Tuyệt không vui nói.
An Nhiên trừng anh, "Ai cần anh lo."
Thân thể Nam Tịch Tuyệt cứng đờ, "Tiểu Nhiên, em có suy nghĩ đến cảm nhận của anh hay không? Ở trong lòng của anh, em coi như không có việc gì liên lạc cùng với chồng cũ, đây là em cố ý muốn khiến anh khó chịu."
An Nhiên vứt điện thoại di động, "Nam Tịch Tuyệt, anh nói cho rõ ràng có được hay không? Người nào làm cho anh khó chịu. Em liên lạc với ai cũng không bằng anh hơn nửa đêm còn đưa phụ nữ đi dạo vườn hoa!" Cô đẩy anh ra, đem điện thoại di động dưới đất nhặt lên, giơ cho anh xem tin nhắn của mẹ Tô, "Đây không phải là Tô Nam, mà là mẹ của anh ấy giục em đem một nửa tiền nhà cho anh ấy coi như là phí chia tay! . . . . . . Anh có tư cách gì mà nói mấy lời thế này, mấy năm này, anh đã làm được gì cho em? Không nói một tiếng liền trở về, bắt cóc Tô Nam, anh còn có thể bỉ ổi hơn nữa không?"
Nam Tịch Tuyệt ở trong mắt cô, biến thành hai chữ "Chán ghét" to đùng. Anh ôm người phụ nữ khác, còn nắm tay cô ta, có quỷ mới biết bọn họ có làm chuyện ghê tởm kia hay không? Chuyện lần trước anh ra ngoài chơi gái đều hiện lên trong đầu cô.
An Nhiên rốt cuộc cũng vứt bỏ không ngụy trang nữa, cô ghen tỵ đến mức hít thở không thông, "Cầu xin anh về sau khi làm những chuyện này thì tìm chỗ nào kín đáo một chút, không cần ở bên ngoài làm em mất mặt xấu hổ! Trong chung cư có nhiều người nhìn như vậy, anh không cần mặt mũi nhưng em cần!"
Khi tức giận, miệng lưỡi của cô cực kỳ độc, đây là tật xấu của cô và Nam Tịch Tuyệt. Cho nên, mặc dù hai người yêu nhau sâu đậm, nhưng cũng lại là người tổn thương đối phương nhất.
An Nhiên cúi đầu, siết chặt tay. Mỗi lần, đều là như vậy, một người gây gổ không bao giờ chọn lọc lời nói. Cô hận không thể khiến cho anh càng đau hơn, anh không để cho cô vui vẻ, cô liền muốn để cho anh càng khó chịu hơn. Thậm chí cô từng nghĩ, cứ như vậy cùng anh chết quách cho rồi, như vậy sẽ không giày vò nhau nữa.
Tại sao, tình cảm của cô đối với anh không thể phai nhạt đi một chút. Tình cảm vô cùng sâu đạm, làm cô tổn hao thể lực cùng trí lực, nhưng không cách nào giảm bớt đi .
"Annie chăm sóc anh một năm rưỡi, nhờ có cô ấy mắt anh mới dần tốt lên được. Em đứng ở xa nên không nghe được anh và cô ấy nói chuyện, giọng nói của cô ấy và giọng nói của em cực kỳ giống nhau, lúc mới đầu anh cứ tưởng là em đã quay lại." Nam Tịch Tuyệt nhanh chóng giải thích.
An Nhiên chợt đẩy anh một cái, đẩy anh đến dựa vào cầu thang bên cạnh cửa sổ, "Anh nói với em những thứ này làm gì? . . . . . . Em sẽ không tha thứ cho anh. Em không có chết cũng không tàn phế, tại sao anh không để cho người ta báo tin cho em, anh bị thương nguy hiểm đế ntính mạng, tại sao lại tình nguyện tìm một người phụ nữ khác đến chăm sóc anh, anh nghĩ em là không khí sao? Anh bảo em phải làm thế nào? Oán hận anh, mấy người anh em của anh cũng cảm thấy em có lỗi với anh, anh vĩ đại, vì em hy sinh nhiều như vậy, em lại ở trong nước sống cuộc sóng nhàn nhã, gả cho người ta sinh con cho người ta. Anh muốn làm thánh nhân, thì tự mình làm đi. Biến, em không muốn nhìn thấy anh! Mang sự đau xót của anh tới tìm An tiểu thư an ủi đi, có lẽ cô ấy sẽ sinh con cho anh!"
"Tiểu Nhiên!" Nam Tịch Tuyệt ôm lấy cô, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là anh không đúng. Anh bảo thủ, anh không quan tâm đến cảm nhận của em. Cho anh cơ hội có được hay không? Đừng đuổi anh đi. Anh yêu em, yêu em. . . . . . !"
An Nhiên kéo tay của anh dùng sức cắn một cái, "Bây giờ em hận anh chết đi được." Cô từ trong ngực anh tránh ra, chạy vào nhà, giữ cửa, cười lạnh nói: "Muốn em tha thứ cho anh, được, từ trên lầu nhảy xuống, nếu như anh không chết, để cho em chăm sóc anh một lần, em sẽ tha thứ anh!"
Cô dùng sức đóng cửa lại, sau đó đôi mắt trợn to lên.
Là ảo giác sao? Từ mắt thần trên cánh cửa, cô nhìn thấy Nam Tịch Tuyệt từ trong cửa sổ lật người, nhảy ra ngoài!
Là ảo giác sao?
An Nhiên nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng chặt, tinh thần hoảng hốt.
Khi Cố Lãng và mọi người ngồi máy bay đến thành phố C liền chạy tới bệnh viện nhân dân, Nam Tịch Tuyệt vẫn còn ở trong phòng cấp cứu chưa có ra ngoài. An Nhi