
g người y tá chuẩn bị thay băng gạc trên mắt anh cũng ngây ngẩn cả người. Cố Lãng thì lại nghe hiểu, anh bước mấy bước tới trước mặt Annie, “Nói một câu đi!”
"Nói. . . . . . Nói gì?" Annie sợ tới mức lắp ba lắp bắp.
Cố Lãng suy nghĩ một chút, nói: "Gọi anh Nam."
Annie sợ hãi, liền nói theo: "Anh.... ....Nam."
Cố Lãng đoạt lấy cái khay cô đang cầm trên tay, đẩy cô ngồi xuống bên cạnh giường, nói: "Tiếp tục gọi, gọi to lên."
Trong lòng Annie thầm mắng một câu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi. Chuyện khiến cô hoảng sợ đó là băng gạc trên mắt Nam Tịch Tuyệt rất nhanh bị máu nhuộm đỏ.
Y tá đứng bên cạnh lớn tiếng ngăn lại, “Đừng gọi nữa, cô khiến bệnh nhân bị xúc động, như vậy mắt của anh ta sẽ bị mù hoàn toàn!”
Cố Lãng lại cố chấp ra lệnh cho cô, "Tiếp tục gọi. Mắt mù cũng còn tốt hơn mất mạng.”
Vành mắt Annie đỏ bừng tiếp tục lặp đi lặp lại ba chữ tiếng Trung. Tiếng Trung của cô vốn không tốt, Cố Lãng ở bên cạnh sửa lại khẩu âm cho cô.
Rốt cuộc, tay Nam Tịch Tuyệt giơ lên, nắm chặt tay cổ tay Annie. Cô nghe được anh gọi một tiếng: "Tiểu Nhiên, là em sao!"
Cố Lãng rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, nói: "Là em. Em đến thăm anh, anh phải chịu khó ăn cơm, phối hợp trị liệu. Chờ anh khỏe lại, em sẽ gả cho anh.”
Một hồi lâu, Annie cũng không phản ứng lại.
Lục Nhược nổi giận đùng đùng nói: "Cô nhóc, mau nói đi, nếu không đánh vỡ đầu cô."
Annie lúng túng nói: “Quá dài, tôi không nói được.”
Nam Tịch Tuyệt chỉ tỉnh táo được một lúc, rất nhanh anh lại rơi vào trạng thái ngủ mê man. Ngày hôm nay đối với Annie là một ngày xui xẻo, sau khi từ phòng bệnh đi ra, Cố Lãng tự mình dạy Tiếng Trung cho cô. Không nhiều lắm, chỉ là phải học thật tốt những lời anh ta vừa nói là được.
Theo như lời Cố Lãng, giọng nói của Annie rất giống giọng nói của cô gái mà Nam Tịch Tuyệt yêu. Annie cho rằng đây là lời nói vô căn cứ, vô cùng không tình nguyện bị uy hiếp. Nhưng cô hoàn toàn không có khả năng chống cự lại, cả ngày Cố Lãng gần như chỉ ép cô học Tiếng Trung, sau đó mang đến cho cô một đống đĩa nhạc, nói đây là những ca khúc mà người phụ nữ của Nam Tịch Tuyệt đã thu âm.
Annie cảm thấy giọng mình và cô gái kia hoàn toàn không có điểm nào giống nhau. Nhưng khi nghe cô ấy hát, cô cũng cảm nhận được tình cảm nồng nàn mà cô gái kia dành cho Nam Tịch Tuyệt. Mọi người đều nói ca hát không chỉ phụ thuộc vào ca từ và nhịp điệu, còn phụ thuộc vào tình cảm người hát. Thời điểm đêm khuya yên tĩnh, Annie quyết định buông thả một lần, khóc đến lệ rơi đầy mặt.
Annie bắt đầu nghiêm túc học câu Tiếng Trung rất dài kia, ngày nào cũng nói cho Nam Tịch Tuyệt đang nằm trên giường nghe. Có một ngày, cô đã đút được cho Nam Tịch Tuyệt ăn gần nửa bát cháo, Lục Nhược và Cố Lãng vẫn canh giữ bên ngoài phòng bệnh hung hăng đánh nhau một cái, hai người ôm nhau. Giọng nói của Lục Nhược run rẩy: “Cậy ấy sống rồi!”
Nam Tịch Tuyệt khôi phục bằng tốc độ kinh người .
Nhưng Annie cũng không vui vẻ mấy. Mỗi ngày đều nói gả cho anh vô số lần, cô bắt đầu nghĩ đấy là thật.
Thị lực của anh khôi phục rất chậm, chờ khi anh có thể không cần ngồi xe lăn, Annie yêu cầu đưa anh xuống vườn hoa dưới tầng tản bộ.
Tiếng Trung của Annie càng ngày càng tốt. Thậm chí phần lớn thời gian đều là cô nói, anh chỉ lẳng lặng lắng nghe. Nói nhiều sai nhiều, Annie phát hiện lời nói của mình có rất nhiều sơ hở, chắc anh đã sớm phát hiện cô không phải là cô gái kia. Người đàn ông này, thật sự là rất ít nói.
Cô cũng coi là có công cứu giúp, thái độ của Lục Nhược đối với cô đã thay đổi 180o. Cha của Nam Tịch Tuyệt còn đặc biệt đến nhà cô để cảm ơn cô, đưa cho cô một cái thẻ, bên trong là một số tiền lớn. Annie cảm thấy gia đình của Nam Tịch Tuyệt rất kỳ quái, cha anh mỗi ngày đều ở cùng với anh, nhưng không có nói chuyện với anh, lúc nào cũng nhìn anh từ xa.
Annie cũng biết thêm nhiều hơn về chuyện tình cảm của Nam Tịch Tuyệt và cô gái kia, cũng biết tên của cô ấy là An Nhiên. Người của Nam Tịch Tuyệt cũng cung kính gọi cô là “An tiểu thư” khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Nhưng nếu không làm “An tiểu thư” thì cô đâu còn lý do gì để ở lại bên cạnh anh.
Thời gian Nam Tịch Tuyệt nằm viện cũng không được yên ổn. Có lần cô đang cùng anh đi dạo thì anh chợt bước lên đẩy cô xuống nằm ở phía dưới anh, gần như là đúng lúc đó, trong không khí vang lên tiếng súng. Cô nghe thấy anh bởi vì đau đớn mà phát ra tiếng rên rỉ.
Một lần đó, Annie nhào vào trong ngực anh, khóc hồi lâu. Cô không muốn làm "An tiểu thư", cô thực sự muốn gả cho anh!
Anh thẳng thắn cự tuyệt cô một cách tàn nhẫn. Đợi đến lúc thị lực của anh dần tốt hơn, anh liền xuất viện, trước khi đi anh hoàn toàn không nói gì với cô. Sáng sớm Annie mang theo hoa vào viện thăm anh, liền sững sờ đứng thật lâu trước cái giường trống không.
Sau đó cô phát hiện trong tài khoản của mình lại có thêm một số tiền lớn. Cô nắm chặt cái thẻ kia, khóc không thành tiếng.
Tiếp sau đó, cô đi nộp đơn xin làm việc tại tổ chức của anh, phụ trách việc ăn uống của anh.
Cô đã từng bị Nam Tịch Tuyêt đuổi đi vài lần, nhưng vẫn bướng bỉnh trở lại. Cô không có yêu cầu x