Polly po-cket
Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324830

Bình chọn: 8.00/10/483 lượt.

lang, một đôi tay cởi thắt lưng của anh. Lúc đó anh thậm chí còn cười, cô ta như vậy khiến anh cảm thấy rất thú vị. Mặc dù có thể giày vò An Nhiên nhưng dù sao cô vẫn chỉ là một cô bé, người con gái thành thục mà yêu mị như thế này, quả thật rất hấp dẫn đàn ông, dù là vẻ bề ngoài hay thân thể cô ta.

Từ sau khi ở cùng An Nhiên, đã lâu rồi anh không có phản ứng với những cô gái khác. Nhưng ngày đó, khi tay cô gái kia chui vào trong quần anh, anh nghe thấy tiếng thở dốc của cô ta.

Anh dựa lưng vào cửa sổ, bên ngoài là tiếng rít mạnh của gió lạnh, nhưng anh nghe thấy tiếng “rắc rắc”, hình như là một nhánh cây bị gãy, còn có tiếng kinh hô nho nhỏ ngay lập tức bị tiếng gió đập tan, quả thật giống như là nghe nhầm.

Anh nghiêng đầu nhìn xuống dưới, vừa đúng lúc nhìn thấy An Nhiên nhấc chân đá bay một nhánh cây khô. Cô mặc áo nhung màu đỏ thẫm, đội mũ và đeo khẩu trang, che kín tất cả chỉ để lộ ra đôi mắt. Bởi vì lạnh, cô không ngừng đi lòng vòng dậm chân tại chỗ .

Anh để ý thấy cô không ngừng nhìn vào điện thoại di động, Nam Tịch Tuyệt đẩy cô gái trong lòng ra. Cô ta cảm thấy rất bất mãn đối với hành động cự tuyệt của anh, nhưng cũng không thể làm gì được.

Anh quay lại phòng lấy áo khoác và điện thoại di động, trên màn hình hiển thị có mấy cuộc gọi nhỡ, còn có rất nhiều tin nhắn của cô.

Anh vội vội vàng vàng đi xuống dưới tầng, sau đó nhanh chóng kéo thân thể đang sắp đông cứng của An Nhiên vào trong ngực, An Nhiên than thở người làm ở khách sạn không cho cô vào, cô nũng nịu dựa vào ngực anh sưởi ấm.

Anh đưa cô về phòng riêng của cô ở ký túc xá. Sau khi thấy ấm áp hơn, An Nhiên ngửi tới ngửi lui người anh, vẻ mặt đau khổ nói trên người anh có mùi của người khác rồi đẩy anh vào trong phòng tắm.

Sau khi tắm xong ra ngoài, anh nhìn thấy An Nhiên đang ngồi dưới đất cắm nến. Cô nói là muốn tổ chức sớm sinh nhật 25 tuổi cho anh.

Nam Tịch Tuyệt là đứa cháu mà ông cụ nhà họ Nam yêu quý nhất, nên sinh nhật hằng năm, Nam Tịch Tuyệt đều bị ông nội kéo về nhà ở lại một buổi tối, hơn nữa còn là lo nhiều làm nhiều, An Nhiên muốn cùng anh trải qua buổi sinh nhật chỉ có hai người. Lần này khó khăn lắm anh mới tới đây, cô mặc kệ thời gian còn chưa đến liền chạy đến tìm anh.

Cô vui mừng tặng cho anh một cái cho anh một cái bánh gato rất lớn, đây là cô dùng tiền đi làm thêm để mua. Ánh sáng từ những cây nến nhỏ làm nổi bật vẻ mặt đỏ bừng vì vui mừng của cô, cô lôi tay anh bảo anh cầu nguyện, thế nhưng anh lại kéo cô vào trong lòng anh, hung hăng hôn một phen.

Buổi tối đó, những cây nến vẫn cháy đến khi tự tắt. Sáp nến chảy xuống, hoàn toàn phá huỷ hình dáng của chiếc bánh.

Anh đè ép cô, cả đêm không chịu buông ra, cuối cùng cô cũng quên không nhắc anh ăn bánh ngọt và cầu nguyện, cùng anh lăn lộn mồ hồi đầy mình quấn chăn đi ngủ. Sau khi tỉnh lại, cô trách anh không hiểu tình cảm nam nữ, làm lãng phí cái bánh ngọt của cô.

Chiếc bánh dính đầy sáp nến được anh ăn gần hết. Nhiều lần cô muốn đoạt lấy cái bánh từ tay anh ném đi, nhưng liền bị anh kéo vào trong ngực, xoa nắn vài lần khiến cô không dám động tay động chân nữa. Khi anh không thể không rời đi, cô đưa ra lời thề son sắt tỏ rõ quyết tâm, về sau cô nhất định phải đối tốt với anh 1 chút, 1 chiếc bánh ngọt thì có là gì. Anh hôn lên trán cô, nói:”Chỉ cần là em đưa, cái gì cũng tốt hết.”

Anh chưa làm được gì cho cô, cô lại giành tất cho anh tất cả tuổi thanh xuân.

Bỏ lại cô một mình cô lại Trung Quốc mấy năm, anh tuy rằng đã từng trải qua rất nhiều gió tanh mưa máu, nhưng đó cũng được coi như là lý do cho sự trốn tránh của anh. Anh muốn đền bù cho những sai lầm của mình, anh cũng muốn báo thù kẻ thù thực sự của mình. Không phải không nghĩ tới việc giải thích với cô 1 chút, anh cầm điện thoại lên rồi lại hạ xuống không biết bao nhiêu lần. Anh đã từng oán hận Nam Tĩnh mềm yếu vô năng, nếu làm cho Bùi Anh không vui, chỉ cần chịu nhận lỗi là tốt rồi việc gì phải dọn ra ở riêng, khiến anh không thể cóđược 1 gia đình hạnh phúc. Đến hôm nay anh mới hiểu rõ ràng, có lúc trốn tránh cũng chính là giữ lại cho mình 1 tia hy vọng.

An Nhiên tính tình mạnh mẽ, anh thật sự không tin tưởng lắm vào bản thân mình. Sau khi cô biết tất cả, có thể rời đi hoàn toàn không quay đầu lại hay không.

Anh cũng ỷ vào việc Lâm Lâm là con anh, nên mới không quan tâm mọi thứ quyết định đoạt lại cô. Cô kết hôn với những người đàn ông khác, không sao; cô oán hận anh, cũng không việc gì; cô không muốn đứa bé thấy anh, cũng không quan trọng…Anh sợ nhất là cô nói, cô không thương anh.

Nam Tịch Tuyệt cầm hai tay đang rũ xuống bên người của cô, anh cúi đầu, nói:”Thật xin lỗi.”

An Nhiên nắm chặt quả đấm, rồi lại buông ra, cuối cùng là vung tay lên, tát anh 1 cái thật mạnh.

Cô gần như đã dùng hết sức lực của bản thân, bàn tay cũng cảm thấy tê tê. Cô căm hận nói:”Anh…vốn không hiểu, cho tới bây giờ anh vẫn không hiểu em!”

Trước đây cô chưa từng có dũng khí rời đi trước anh. Dù là anh không quan tâm đến cô, nhưng chỉ cần anh tiến thêm 1 bước, cô sẽ không lùi bước mà quay đầu lại.

Lâu như vậy rồi, mà anh cũn