
i khác muốn thấy anh vấp ngã, phỏng chừng phải chờ mất mấy trăm năm.
Trầm Khánh Khánh uống vài ngụm nước liền nói: “Ba anh ra tay?”
Trữ Mạt Ly rất phản cảm: “Ừ.”
Trầm Khánh Khánh nuốt nước miếng: “Nói em biết kết quả xấu nhất.”
“Hoàn Nghệ bị bán tháo, anh trắng tay.”
Trầm Khánh Khánh không thể tin được: “Sao lại đến nước này?”
Cô nghĩ Trữ Phong sẽ ra tay can thiệp vào sự nghiệp của Trữ Mạt Ly, nhưng không ngờ ông ta lại tuyệt tình như vậy, không chút lưu tình cha con. Nhưng Trữ Mạt Ly cũng quá bình tĩnh rồi, lửa đã cháy đến nơi, chẳng lẽ anh không định đấu tranh chút nào sao?
“Ông ta thích đuổi tận giết tuyệt, anh hai tay dâng cho ông ta, không cần ông ta phải phí sức.” Trữ Mạt Ly dựa trên sô pha, chân dài gác lên bàn trà.
Nhìn anh làm như chuyện không liên quan đến mình, bộ dáng vô lo vô nghĩ, Trầm Khánh Khánh hoài nghi: “Anh cứ để ông ta giết mình như vậy?”
“Ông ta muốn giết, anh biến Hoàn Nghệ thành một cái xác khô, chờ ông ta cầm được cũng chỉ còn bộ xương thôi. Nói sau đi,” Trữ Mạt Ly kéo Trầm Khánh Khánh đến trước mặt mình, môi mỏng khẽ cười, “Không phải anh có em là đại minh tinh nuôi anh rồi à?” Trầm Khánh Khánh và Trữ Mạt Ly, một người dứt khoát đoạntuyệt quan hệ với người nhà, không nhận ba không nhận mẹ, một người mắt thấyđối phương vì mình mà cắt đứt quan hệ với gia đình vẫn có thể yên tâm thoảimái, nếu không thì sao bọn họ có thể là một đôi trời sinh chứ.
Đều không phải người lương thiện, vậy nên ở bên nhau.
Trữ Phong ra tay rất nhanh, giống như một hơi nuốt cả sơnhà, không tới nửa tháng liền đoạt lấy Hoàn Nghệ, Trữ Mạt Ly không hề phảnkháng, chỉ giải thích đơn giản, hào phóng giao công ty cho ba anh, sau đó lạibiến mất khỏi tầm mắt dư luận.
Phóng viên đều có khứu giác tuyệt đỉnh, ngửi được mùi vịkhác thường trong sự việc lần này, sau đó có người bắt đầu thêu dệt, tung ratin tức kinh người: nhà họ Trữ cực lực phản đối tình cảm Ly - Khánh, ông Trữkhông tiếc ra tay chia rẽ uyên ương. Trữ Mạt Ly liều chết không theo, khiến ôngTrữ tức giận đến sùi bọt mép.
Một người phụ nữ có khả năng bậc này, có thể khiến cho haicha con tranh chấp, trở mặt thành thù, quả là quá ghê gớm. Trầm Khánh Khánhcũng không phải người mù, tự nhiên có không ít người lạ quan sát cô, có rấtnhiều chương trình yêu đương lấy cặp đôi bọn họ làm đề tài, rốt cuộc thì tìnhquý hơn tiền, hay là mỗi người một ngả, mọi người đều mỏi mắt chờ mong. TrầmKhánh Khánh thấy thật buồn cười, bao nhiêu ánh mắt dán vào họ như vậy, baonhiêu người ngợi ca tình cảm của họ, nhưng không thấy họ trắc trở thì không vui,trong vòng luẩn quẩn này thật tình là giả, giả ý mới là thật, lô-gíc quái lạibiết bao.
“Sắc đẹp và lợi ích cùng đặt trên bàn cân, Trầm Khánh Khánhđã tính sai khi bước chân vào nhà quyền thế.” Trầm Khánh Khánh đọc một lượtnhững bình luận trên mạng, mặt không đổi sắc sờ cằm.
Tại phòng bếp, người bình tĩnh nhất từ lúc mọi chuyện phátsinh vừa chuyên tâm nghiên cứu sách nấu ăn trên tay, vừa cầm cái nồi mà khôngbiết làm như thế nào, Trữ Mạt Ly cau mày chiến đấu với xương sườn trong nồi,nghe thấy giọng Trầm Khánh Khánh ngược lại nở nụ cười: “Một đám ngu xuẩn.”
Trầm Khánh Khánh đi vào phòng bếp, Trữ Mạt Ly đeo tạp dề bênhông, nhưng như vậy vẫn không tổn hao chút anh tuấn tự nhiên nào, phong tháihoàn mỹ độc nhất vô nhị, chỉ đứng ở đây mà giống như quảng cáo đồ bếp cao cấp,không phải người đang lúng túng với bữa cơm tất niên.
Mấy hôm trước, khi lần đầu tiên Trầm Khánh Khánh nhìn thấybộ dạng này của Trữ Mạt Ly thì hai con mắt suýt rớt ra ngoài. Không thể tráchcô kinh ngạc được, dám chắc chẳng có ai có thể tưởng tượng được hình ảnh TrữMạt Ly thái rau hầm canh trong bếp với độ nét cao như vậy. Không chỉ làm móncơm chiên trứng đơn giản, dường như Trữ Mạt Ly rất để tâm vào bếp núc, hôm naylà món ăn Ấn Độ, ngày mai là món ăn Hàn Quốc, Trầm Khánh Khánh sờ cằm, hỏi saotự nhiên anh lại muốn tự mình xuống bếp vậy. Trữ hoàng đế thái thịt bò đặt sangmột bên, thong thả rửa tay, sau đó kéo Trầm Khánh Khánh đang mù mịt đến bêncạnh, nói đâu ra đấy: “Bây giờ là em nuôi anh, dù sao anh cũng không thể ngâyngốc ở nhà, chỉ chơi mà không làm gì cả.”
Trầm Khánh Khánh sửng sốt, dáng vẻ thừ ra hiếm có càng nhìncàng đáng yêu, Trữ Mạt Ly kiên nhẫn đợi cô phản ứng rồi lại rán thịt, đồng thờivẫn nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn của cô. Quả nhiên, một lát sau, Trầm KhánhKhánh cuối cùng cũng giác ngộ, rõ ràng là anh nhàm chán tìm việc giải sầu,nhưng lại cố tình ra vẻ mình là cuốn bách khoa toàn thư như vậy.
Đôi mắt to của Trầm Khánh Khánh lóe sáng, nhào tới ôm lấytạp dề của Trữ Mạt Ly, nhìn khóe mắt đang cong lên của anh: “Nếu đã như vậy, vềsau nhà chúng ta phải tiết kiệm rồi, không cần người giúp việc nữa, anh sẽ chịutrách nhiệm giặt quần áo với nấu cơm, thấy thế nào?”
Trữ Mạt Ly thở dài, quả nhiên làm bộ bất đắc dĩ nhưng cũngthuận theo: “Chỉ như vậy thôi đấy.”
Trầm Khánh Khánh rốt cuộc không khỏi quay người xem thường,giành lấy cái nồi rồi chỉ vào mũi anh nói: “Đủ rồi đủ rồi, anh đừng nghịchnữa.”
Trữ Mạt Ly bình thản đáp lại: “Anh cũng hết cách, trong nhàchúng