Insane
Không Xứng

Không Xứng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327635

Bình chọn: 7.5.00/10/763 lượt.

biết.”

“Ha ha, xem ra lần này Trữ tổng phải tốn kém lắm đây.”

Trầm Khánh Khánh mỉm cười không thèm đáp lại.

Party đến tận khuya, Trầm Khánh Khánh hơi mất kiên nhẫn,lòng của cô vẫn để ở một nơi khác, vất vả lắm mới thoát thân được, lễ phục cònchưa kịp thay đã trực tiếp đến chỗ hẹn.

Quả nhiên, lúc cô tới Quân Quân đã như bị táo bón, lại làcái vẻ không thể phát tác, Trầm Khánh Khánh lập tức mỉm cười bước tới chịu tội,chưa đợi cô giải thích xong, Quân Quân đã ngắt lời cô: “Mình không giận vìchuyện này.”

“Vậy chứ cậu làm sao?”

Quân Quân chỉ chỉ ra phía sau, phiền chán nói: “Sao hắn lạiđến đây.”

Trầm Khánh Khánh nhìn ra phía sau, chỗ này đã được Quân Quânbao trọn, lúc này bên trong cũng không có bao nhiêu người, dưới ánh đèn mờ ảo,là bóng hình một người khác biệt với bầu không khí xung quanh, tuy trước mặtngười nọ bày một đống rượu, nhưng anh không uống, một mình lặng lẽ ngồi đó,giống như là học trò đang chờ thầy giáo tới dạy.

“Là mình mời anh ta tới.” Trầm Khánh Khánh nhìn sườn mặt củaQuý Hàm, nụ cười trên mặt nhạt đi nhiều, “Mình muốn tặng cho anh ta một mónquà.”

“Quà? Quà gì, sinh nhật mà lại muốn tặng quà cho người khác,lần đầu tiên mình nghe đấy!”

Phía sau vang lên một giọng nói trầm thấp, hàm chứa chút ýcười, chỉ hai ngày không nghe thấy, nhưng cứ như đã mấy đời.

Cả người Trầm Khánh Khánh chấn động, đầu óc nháy mắt trốngrỗng, vội quay người lại, khi nhìn thấy rõ diện mạo người nọ, há hốc miệngnhưng chỉ phát ra được một âm tiết “A…?”

Trữ Mạt Ly quần áo thuần trắng, tựa như đạp ánh trăng màđến, hình như có ánh bạc chiếu trên đầu vai anh, sườn mặt của anh vẽ nên mộtđường cong mềm mại, tuấn mỹ đến xuất trần.

Trầm Khánh Khánh sững sờ cả buổi, mới nghẹn ra được một câuđứng quãng: “Sao anh… lại ở đây, không phải anh vẫn đang trên máy bay sao?!!”

Trữ Mạt Ly đi đến trước mặt cô, nghiêng đầu chậm rãi nói:“Em không mời tôi đến dự tiệc, tôi đành phải không mời mà đến.”

“…Không phải anh nói không về kịp sao.” Trầm Khánh Khánh đáptrả.

Trữ Mạt Ly cúi thấp xuống, nhìn gương mặt ửng đỏ của cô,khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười yếu ớt: “Nếu tôi không nói thế, thì bây giờlàm sao có bất ngờ.” Bất ngờ thật, nhưng có hơi quá…, khiến cho một người có thểdiễn xuất như cô nhất thời không thể vui mừng nổi.

Một lúc sau, cô như bừng tỉnh đại ngộ, quay đầu lại nhìn Tedvà Quân Quân: “Hai người kết bè.”

Ted xấu hổ cười, Quân Quân thì lại quay sang xem thường,bước tới thì thầm bên tai cô: “Người trong kia làm sao bây giờ? Sao cậu khôngchịu nói sớm cho mình biết.”

Tối nay Trầm Khánh Khánh vốn đang khẩn trương cũng rất rốibời, trên đường tới đây chỉ nghĩ tối nay nên nói những gì, nên có vẻ mặt gì,nhưng đều bị sự xuất hiện của Trữ Mạt Ly làm xáo trộn.

Trầm Khánh Khánh bất giác nhìn vào bên trong, người bêntrong đúng lúc ngẩng đầu nhìn sang bên này, khi tầm mắt giao nhau, cả hai đềusững sờ.

Trầm Khánh Khánh còn chưa kịp thu tầm mắt, đã nghe thấygiọng nói lạnh lùng của Trữ Mạt Ly ở phía sau vang lên, còn mang theo chút mỉamai: “Xem ra là tôi tính sai, em quả thật không định mời tôi.”

Bả vai Trầm Khánh Khánh đã cứng ngắc lại càng cứng ngắcthêm, có cảm giác như hết đường chối cãi, nhưng bây giờ có nói gì cũng vô ích,cô cũng không định trước mặt nhiều người như vậy giải thích cái gì, không khí ởđây có phần quỷ dị, nếu kế hoạch mà cô sắp xếp đều biến thành bọt biển, thế thìđi bước nào tính bước đó vậy.

Trầm Khánh Khánh lấy lại bình tĩnh, quay đầu lại đối mặt vớingười khiến cô rất bất ngờ nhưng lại là khách không mời mà đến, sắc mặt hoàngđế đại nhân vừa mới hòa nhã vui vẻ bỗng nở nụ cười như có như không.

“Người tới là khách, tôi đương nhiên sẽ hoan nghênh.”

Trữ Mạt Ly nheo mắt, cười như không cười, cũng chả thèm nóimột câu, Trầm Khánh Khánh cho rằng tiếp theo của anh sẽ ngạo mạn xoay người bỏđi, cũng không ngờ người này quả là khó đoán, tùy ý nhún nhún vai, lướt quangười cô, trực tiếp đi vào trong.

Anh vừa đi vào, dường như người ở trong đồng thời đứng lên.

Trầm Khánh Khánh đầu óc hơi có men say, bị chấn động đến mứcvô cùng tỉnh táo, sau đó nhanh chân bước theo.

Bình thường Trữ Mạt Ly thích dùng khí thế áp đảo người khác,hơn nữa không không lúc nào không làm như vậy, cho nên đa số thời điểm khí thếcủa anh hình thành tự nhiên, dù anh giơ tay nhấc chân cũng đều rất lịch sự,nhưng có khi chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ khiến cho đối phương nảy sinh sợhãi hoặc là hoảng sợ mà lùi bước. Nhưng hiếm khi anh cố tình gây áp lực chongười khác, vẻ mặt ngạo mạn không chút che dấu đánh giá đối phương, sau đó lộra vẻ “cũng thường thôi”, rồi lại liếc mắt xem thường, cuối cùng nghênh ngangngồi xuống ghế chủ vị, ví dụ như bây giờ.

Không phải lần đầu tiên bị anh ngạo mạo coi khinh, sắc mặtQuý Hàm dù có vẻ không tốt lắm, nhưng cũng không có phản ứng gì nhiều.

Trầm Khánh Khánh nhìn thấy chỗ của mình bị Trữ Mạt Ly ngồi,biết tâm tình của anh bây giờ không được tốt, đành thầm than một tiếng, cô bướctới trước mặt Quý Hàm, tầm mắt từ cúc áo sơ mi thứ hai chuyển lên bờ môi bạccủa anh, lại tiếp tục chuyển lên cái mũi cao ráo, sau đó là đôi mắ