XtGem Forum catalog
Không Thể Thiếu Em

Không Thể Thiếu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324691

Bình chọn: 9.5.00/10/469 lượt.

hai bên đường là

khu căn hộ cao cấp mọc san sát nhau, chỉ là không thể đi tiếp vào trong

được nữa. Những căn hộ cũ ở khu phía nam thành phố được xây men theo con phố nhỏ sau lưng những tòa nhà cao tầng, những nóc nhà cao thấp đan xen nhau dày đặc. Mặc dù trời đã vào đông nhưng trong màn đêm vẫn có rất

nhiều người đứng ở bên ngoài, còn có những quán ăn đêm bên vỉa hè. Trên

chiếc xe nhỏ đen đúa là những chảo dầu mỡ đang sôi sùng sục, khói bay

nghi ngút, mùi cơm rang mì xào xộc thẳng vào mũi, tất cả như đang ở một

thế giới khác.

Bởi vì mọi người đều đến đây lần đầu tiên nên không

thuộc đường thuộc lối, Mai Lệ cầm phiếu ưu đãi đi tìm quán ăn Tứ Xuyên,

cả nhóm đi theo sau. Đường đi nhiều ổ gà. Vương Băng ở phòng bất động

sản làu bàu than thở: “Rốt cuộc ở đâu thế, tìm được không vậy?”. Vừa nói xong thì cô giẫm phải một đống dầu mỡ và trượt một cái, gần như chạm cả mông xuống đất, cô thét lên kinh hãi.

Đổng Tri Vy đẩy Hà Vĩ Văn đang đi cạnh mình và nói: “Băng Băng đi giày cao gót nên đi lại không tiện, anh để ý cô ấy một tí”.

Có năm người cùng ra ngoài ăn cơm, chỉ có hai người là đàn ông, trong đó

một người là bạn trai Mai Lệ, Vương Băng đi giày cao gần mười phân, đi

trên đoạn đường thế này thực sự quá nguy hiểm.

Hà Vĩ Văn ấp úng,

Vương Băng đứng bên liền nói: “Hà Vĩ Văn, nếu tôi mà ngã thật thì cậu

phải cõng tôi vào bệnh viện đấy. Còn nữa, cậu không nỡ xa Tri Vy sao?

Rời xa một bước cũng không được sao?”.

Tri Vy nghe vậy liền sững

người, cô quay lại nhìn Hà Vĩ Văn một cái, gương mặt cậu đã đỏ bừng,

miệng không biết đang lẩm nhẩm điều gì, cậu đi về phía Vương Băng và

nói: “Cô đừng nói linh tinh, để tôi dìu cô đi”.

Hai người còn lại

nhìn thấy cảnh này liền bật cười, nhìn tới mức Tri Vy đỏ bừng mặt. Cũng

may Mai Lệ đột nhiên reo lên vui sướng: “Mau nhìn kìa, tớ nhìn thấy biển rồi, ở bên đó đó”. Nói xong liền chạy về hướng ấy, những người còn lại

cũng vội đi theo, chuyện ban nãy mới tạm qua đi.

Quán ăn Tứ Xuyên mới mở làm ăn quả nhiên rất tốt, vừa bước vào cửa đã ngập tràn tiếng người

cười nói, bàn nào cũng ngồi kín, cũng có thể do giá ưu đãi nên mới bảy,

tám giờ tối đã phải đợi bàn. Cả nhóm người vừa xuống tàu điện ngầm xong

lại đi bộ đoạn đường dài, sớm đã đói meo. Khó khăn lắm mới có bàn, cả

nhóm chỉ tiếc không thể gọi hết thực đơn một lượt, đúng lúc mọi người

đang nói chuyện rôm rả thì Vương Băng đưa thực đơn nhanh quá khiến cốc

trà của Đổng Tri Vy đổ đầy ra bàn. Cốc trà vừa rót xong nên còn nóng,

Tri Vy không rút tay về kịp, Hà Vĩ Văn còn kinh động hơn cô, cậu đứng

phắt dậy đẩy ghế khiến âm thanh phát ra rất lớn.

“Thế nào rồi? Có sao không?”.

“Không sao không sao, không bị bỏng, lau khăn giấy một chút là ok”. Đổng Tri

Vy vừa nói vừa đứng dậy, giơ một cánh tay về phía những người còn lại,

một tay thì giữ váy.

Hà Vĩ Văn chạy ngay đi tìm nhân viên phục vụ,

Vương Băng lấy khăn giấy trong túi ra rồi luôn miệng nói xin lỗi, xin

lỗi sau đó lau tay cho Tri Vy. Tri Vy lấy khăn giấy tự lau, cốc trà đó

thực sự không nóng, chỉ âm ấm thôi, có điều vết nước thấm quá rộng, nhìn rất thê thảm.

Mai Lệ cũng cầm khăn giấy tới nhưng không vội vã lau vết loang cho cô mà còn cười bên tai Tri Vy.

“Người ta ân cần lắm đấy, thế nào, cảm thấy thế nào?”.

“Chị nói gì thế?”.

“Đừng nói là cô không biết gì nhé, Hà Vĩ Văn thích cô lâu lắm rồi, chỉ là tên ngốc này không chịu hành động, chậm chạp đến nỗi tụi này cũng không thể coi được nữa”.

Mọi người trên bàn ăn bắt đầu lao xao, bỗng dưng Đổng Tri Vy không biết phải trả lời thế nào, đúng lúc đó Hà Vĩ Văn chạy tới, tay cầm một xấp giấy ăn trắng tinh, chưa kịp ngồi xuống đã nhét hết vào tay Tri Vy.

“Bị bỏng ở đâu? Giấy ăn đây”.

Ngoài Tri Vy ra, những

người còn lại không hẹn mà cùng nhau thở dài, Vương Băng thẳng tính

nhất, cô lườm cậu một cái rồi nói: “Lau xong hết rồi, nước trà không

nóng, nếu như bị bỏng thật đợi cậu mang giấy ăn tới thì da thịt cũng lên bàn ăn hết rồi”.

Nói xong mọi người cười nghiêng ngả.

6

Bữa

cơm ăn đến khá khuya, lúc thanh toán họ còn được tặng một tập phiếu ưu

đãi. Mai Lệ nói lần sau tới ăn tiếp, bạn trai cô Thường Thạc liền rút

một tờ cầm lên xem, nói: “Một tấm hai mươi tệ, ăn hết hai trăm tệ mới

dùng một tờ, mỗi lần chỉ được dùng một tờ. Ngoan, đợi em dùng hết tập

phiếu này rồi thì một nghìn tám trăm tệ cũng đi tong, tiền của phụ nữ dễ lừa gạt quá”.

Mai Lệ trừng mắt: “Có tới ăn thì cũng là anh trả

tiền”. Miệng nói thế nhưng tay đã xé tập phiếu ra và nhét vào tay Vương

Băng và Hà Vĩ Văn một người một tấm. Tới lượt Tri Vy vừa đặt vào tay cô

một cái đã rút lại ngay rồi quay sang đưa hết cho Hà Vĩ Văn.

“Cho cậu hết, giữ lấy mà dùng”.

Nói xong cô cười vui vẻ rồi cùng những người khác ra về. Cô nói năm người

không gọi xe được nên về trước. Để lại Hà Vĩ Văn và Đổng Tri Vy đứng ở

cửa quán cơm dưới ánh đèn màu sặc sỡ, xung quanh người ra kẻ vào nhộn

nhịp.

Hà Vĩ Văn vẫn nắm chặt hai tờ phiếu ưu đãi trong tay, lúc nói

chuyện mắt nhìn Tri Vy nhưng lại không dám nhìn vào mắt cô, ánh mắt lạc

xuống mũi: “Chúng ta,