
công việc ra không
thiếu những lời âu yếm ngọt ngào, còn trách móc anh để thư ký nghe điện
thoại nữa.
Viên Cảnh Thụy cầm tờ giấy lên liếc một cái rồi nói: “Lần
sau không phải giờ làm việc thì cứ tắt hai cái điện thoại đó đi”. Thế là xong.
Đổng Tri Vy nghe xong trong lòng chỉ muốn phát điên.
Thật
sự không thể hiểu nổi tại sao lại có nhiều cô gái trước sau nối bước để ý tới người đàn ông đã bước qua cả rừng hoa như Viên Cảnh Thụy chứ.
Chuông điện thoại tiếp tục rung, Viên Cảnh Thụy quay lại nhìn chiếc áo khoác ở hàng ghế sau, Đổng Tri Vy thấy vậy liền nói: “Tôi lấy điện thoại cho
anh nhé?”.
Anh gật đầu, Tri Vy cởi dây an toàn rồi ngoài người ra ghế sau. Trong xe bật điều hòa rất ấm, lúc lên xe cô đã cởi chiếc khăn dày
ra, bên trong áo khoác là áo sơ mi trắng để mở cúc cổ, nhìn từ phía anh
có thể thấy rõ chiếc cổ trắng ngần của cô.
Đột nhiên anh thấy người nóng bừng, anh tháo cúc cổ rồi hạ nhiệt độ điều hòa xuống thấp thêm hai độ nữa.
Đổng Tri Vy tìm chiếc điện thoại đang rung trong túi áo khoác rồi đưa cho anh, trong lòng cảm thấy khá kì lạ.
Đây là chiếc điện thoại riêng tư nhất của Viên Cảnh Thụy, anh có tất cả ba
chiếc điện thoại, trong đó một chiếc chuyên dùng cho công việc, một
chiếc khá riêng tư, còn một chiếc nữa ngay cả cô cũng không biết số,
cũng không rõ anh dùng để liên lạc với ai.
Viên Cảnh Thụy đưa tay nhận điện thoại, mới nghe được hai câu sắc mặt đã sầm lại, chỉ hỏi: “Bây giờ đang ở đâu?”.
Xe vẫn lao vút đi trong đêm ở tốc độ cao, anh nghe đầu dây bên kia trả lời xong liền đột ngột đổi hướng rồi chui qua trạm thu phí, đầu xe lắc mạnh khiến Đổng Tri Vy hít sâu theo bản năng, tay nắm chặt nắm cửa xe, đằng
sau vang lên vô số tiếng còi xe inh ỏi, đèn xe chiếu nhấp nháy, người bị kinh động đâu chỉ có một mình cô.
Xe dừng lại ở giao lộ đầu tiên
trên đường cao tốc, Viên Cảnh Thụy quay sang nói: “Tôi có việc gấp phải
tới bệnh viện, cô về trước nhé”.
Hơi thở gấp gáp của Đổng Tri Vy còn
chưa trở về trạng thái bình thường, nghe thấy câu này cô buột miệng hỏi: “Bệnh viện? Ai bị sao thế?”.
Viên Cảnh Thụy nhìn cô, đáp: “Là mẹ tôi”.
Đổng Tri Vy rùng mình.
Cô chưa nghe sếp mình nhắc tới các thành viên trong gia đình anh bao giờ,
bố mẹ, người vợ cũ đã mất giống như những điều cấm kị trong công ty,
cũng không có ai to gan dám công khai bàn luận chuyện này cả.
“Ờ, vậy tôi…”. Tay cô vẫn đặt trên nắm cửa xe, chốt cửa đã được mở nhưng cô
giật một cái mà cửa vẫn không mở. Anh vươn người đưa tay qua định mở hộ
cô, động tác quá nhanh khiến cô không kịp rút tay về, tay anh vô tình
chạm phải mu bàn tay cô.
Mu bàn tay cô lạnh toát, một giây sau cô mới hiểu đó là nhiệt độ được truyền từ ngón tay anh khi chạm vào tay cô.
Đổng Tri Vy không dám tin, cô quay sang nhìn anh, anh chìm trong bóng tối
khiến cô không nhìn rõ cảm xúc trên gương mặt anh bây giờ như thế nào.
Cô ngập ngừng giây lát rồi nói: “Hay là tôi đi cùng anh, nhỡ đâu anh cần người giúp đỡ thì tôi có thể giúp được”.
Anh không đáp mà chỉ ra hiệu cho cô đóng cửa xe lại, nổ máy, một lần nữa chiếc xe lại lao vào dòng xe đang cuồn cuộn trên đường.
2
Bệnh viện cách trạm thu phí không xa lắm, qua hai ngã tư nữa là tới. Đây là
một trong những bệnh viện tốt nhất ở Thượng Hải, là một tòa nhà cao tầng nằm ở trung tâm thành phố, bất cứ lúc nào cũng sáng chưng.
Viên Cảnh Thụy vội vã đỗ xe, vừa mở cửa xe là chạy ngay vào trong, sau lưng vang
lên tiếng gọi của nhân viên trông xe, Đổng Tri Vy phải quay lại trả mười tệ phí đỗ xe cho nhân viên.
Anh ta vừa thu tiền vừa lẩm bẩm: “Đến thăm bệnh nhân cấp cứu à, nhìn chồng cô vội vã thế”.
Câu nói của nhân viên trông xe khiến Tri Vy đỏ bừng mặt, cô vội giải thích: “Không, không, anh nhầm rồi, anh ấy không phải chồng tôi”.
Trả xong tiền ngẩng lên cô đã không nhìn thấy bóng Viên Cảnh Thụy đâu nữa.
Chưa vào tới phòng bệnh Viên Cảnh Thụy đã thấy hai viên cảnh sát mặc sắc
phục đứng ở hành lang, hai người đang cầm sổ sách cúi đầu trao đổi, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên.
“Anh là người nhà của người bị hại?”.
Anh gật đầu rồi hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
“Bác gái nằm một mình cạnh công xưởng xử lý và vận chuyển rác thải, có người uy hiếp rồi vứt bà lại đó, người qua đường thấy vậy liền báo cảnh sát,
người của chúng tôi đã đưa bà vào bệnh viện”.
Không đợi cảnh sát nói
xong Viên Cảnh Thụy liền đẩy cửa phòng bệnh nhưng anh không vào mà chỉ
đứng ngoài cửa nhìn vào. Mẹ anh vẫn chưa tỉnh, bà nằm trên chiếc giường
bệnh màu xanh nhạt, trên người đắp một chiếc chăn màu trắng, đang được
truyền nước. Trong chớp mắt trong người anh bỗng có một cảm giác điên
cuồng tàn bạo, mà cảm giác ấy buộc anh phải đứng im một lúc để khống chế bản thân không được có bất cứ phản ứng đáng sợ nào.
Anh cứ lặng lẽ
đứng ngoài cửa một lúc như thế sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lúc quay
đầu lại sắc mặt anh khiến hai vị cảnh sát đang định đặt câu hỏi phải
khựng lại, đứng nguyên tại chỗ.
Viên Cảnh Thụy lên tiếng trước: “Bác sĩ nói thế nào?”.
Hai viên cảnh sát đã định thần lại, viên cảnh sát trẻ