
Một người đàn ông có vẻ ngoài lịch lãm bên trong có
thể cũng rất lưu manh, giống như một viên thuốc đắng được bao bọc bởi
lớp vỏ đường, giống như sếp của cô – Viên Cảnh Thụy.
Đổng Tri Vy
1
Ký ức của Đổng Tri Vy bắt đầu từ con phố nhỏ bên cạnh nhà xưởng nồng nặc
mùi thuốc bắc. Bố mẹ cô đều là công nhân trong một xưởng sản xuất thuốc. Thời ấy, có một công việc ổn định là có tất cả mọi thứ. Có công việc
thì mới được xã hội thừa nhận, mới có cơ hội xây dựng gia đình, mới có
thể sinh con, chăm con. Bố mẹ của Tri Vy từng bước hoàn thành các mục
tiêu trên, cuộc sống đơn giản trôi qua từng ngày.
Căn nhà tập thể cũ
màu xám được xưởng thuốc phân cho, xây ngay bên cạnh xưởng thuốc, chỉ là một căn phòng nhỏ, lúc mới ở ngay cả đường dẫn khí đốt cũng không có,
vào những ngày mùa đông, tất cả mọi người trong khu nhà đều kéo nhau ra
bếp lò ngoài cửa đốt than quả bàng, mùi than cháy thơm nức mũi còn mang
theo mùi thơm của rau xào, khói trắng bốc ngùn ngụt từ tầng một lên tận
tầng sáu.
Trong phòng cũng vô cùng chật chội, rộng chưa đầy bốn mươi
mét vuông, những ngày hè Tri Vy bắc một chiếc ghế nhỏ ra ngoài ngồi tước đậu, nhặt rau, chốc chốc lại cẩn thận để ý cái chậu nhỏ tráng men sợ bị người lớn tất bật qua lại giẫm phải.
Đôi mắt của mẹ Tri Vy không
tốt, bị cận thị rất nặng, làm việc không được nhanh nhẹn lắm, cũng may
chồng bà là người tận tâm, việc gì cũng tranh làm với bà, con gái cũng
rất ngoan ngoãn, cảm giác được người nhà chăm sóc rất hạnh phúc, mỗi lần đón lấy rổ đậu đã được nhặt sạch sẽ bà đều thơm lên má con gái một cái
và nói: “Con gái ngoan”.
Còn bố của Tri Vy mỗi khi về nhà đều gây ra
tiếng động rất lớn, cửa mở xoạch một cái là bước vào nhà, nếu như trời
nóng, vừa nhìn thấy con gái là ông vui vẻ cúi người xuống bẹo má con và
nói to: “Lại đây uống nước khoáng mặn bố mang về nào”.
Bố cô làm việc trong phân xưởng, nước khoáng mặn chính là phúc lợi chỉ những hôm nhiệt độ cao mới có, ông không uống mà thường để trong một cái bình giữ nhiệt nho nhỏ mang về nhà, lúc đổ ra vẫn còn mát lạnh, trộn với những viên
kem gói rồi uống. Đó là những ký ức đẹp đẽ nhất về mùa hè của Tri Vy.
Đến tuổi đi học, hàng ngày Tri Vy đeo cặp sách, men theo con đường nhỏ bên
cạnh khu công xưởng đi tới ngôi trường tiểu học cách nhà tầm trăm mét.
Góc quẹo nơi con phố nhỏ có những bức tường vây cao, thẳng, bên trên có mái che, đó là phân xưởng sản xuất thuốc, nơi đó luôn luôn có khói trắng
bay lên, cho dù là sáng sớm hay tối khuya thì bên trong luôn phát ra ánh sáng màu vàng tăm tối. Bởi vì quanh năm ngày tháng có khí bay lên ẩm
ướt nên lớp xi măng trên những bức tường cao mọc đầy rêu xanh, mặt đất
luôn ẩm ướt, không khí lúc nào cũng nồng nặc mùi thuốc bắc.
Lúc mới
đi học, có bạn nam nghịch ngợm đã dọa Tri Vy, cậu nói đó là nơi công
xưởng để xác chết. Tri Vy không nghi ngờ gì cả, lúc đó cô cảm thấy cuộc
sống của những người xung quanh mình đều kết thúc trong công xưởng này,
vì thế cô sợ hãi đến nỗi mỗi lần đi qua đây đều cắm đầu chạy, chưa bao
giờ dừng lại nửa bước. Cho tới khi bố dẫn cô vào trong đó xem thì mới
biết trong đó chẳng qua chỉ có một đống máy móc, sau này cô mới đỡ sợ
hơn một chút.
Những lúc ấy, Tri Vy luôn cho rằng, tất cả mọi thứ mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Tri Vy luôn không nhớ nổi những đám hơi nước màu trắng tưởng chừng không
bao giờ ngừng bốc lên ấy đã ngừng bốc hơi vào hôm nào, khiến cho cả bức
tường cao đầy rêu xanh cũng trở nên khô ráo, sau đó hàng loạt sự việc
đáng sợ đã xảy ra, xưởng thuốc đóng cửa, chỉ trong một đêm bố mẹ cô đã
thất nghiệp.
Quãng thời gian sau đó cho dù hoàng hôn có đượm màu thế
nào đi chăng nữa thì ngọn đèn trong nhà luôn bị quên bật lên, cho đến
khi bóng đêm đen kịt bao trùm lên tất cả.
Bố cô chạy đôn chạy đáo
khắp nơi để tìm việc làm, thường xuyên vắng nhà, mẹ yếu ớt thường khóc
thầm lúc nửa đêm, lại sợ con gái nghe thấy nên luôn dùng chăn che kín
mặt.
Lúc đó Tri Vy đã mười bốn, mười lăm tuổi, cái tuổi cứ nghĩ thứ
gì cũng hiểu nhưng chẳng có sức để làm gì cả, cô biết bố mẹ không muốn
cô nhìn thấy họ rơi vào hoàn cảnh này, vì thế cô vờ như không thấy gì
cả, nhưng nỗi đau là thật, bởi vì cô không biết tương lai sau này sẽ thế nào.
Nhưng ngày ngày cô vẫn nghe thấy bố mẹ khe khẽ bàn bạc với nhau trong đêm tối, những tiếng nói ấy dường như đang thề thốt, tràn đầy
quyết tâm.
“Không thể làm lỡ việc của con”.
“Ừ, nói gì cũng không được”.
Cả hai người cứ nghĩ cô ngủ rồi nhưng cô không thể, trong bóng tối Tri Vy
luôn tự hỏi mình có thể làm được gì cho cái nhà này? Nhưng đáp án luôn
chỉ là sự tuyệt vọng, cô vẫn còn là một đứa trẻ, thậm chí cô còn chưa đủ tuổi có thể cầm trong tay tấm chứng minh thư.
Những ngày sau đó bố
mẹ cô bắt đầu bận rộn, bố cô tìm được công việc trông coi nhà kho buổi
đêm, luôn về nhà lúc ánh trăng chỉ còn rơi rớt lại vào sáng sớm, còn mẹ
cô, hàng ngày bà ở nhà làm những đồ thêu nho nhỏ, những mũi thêu chồng
lên nhau, mắt bà lại kém nên khi thêu cứ gí sát mặt vào bóng điện, có
lúc nửa đêm Tri Vy đang làm bài và đột