
ước vào mang theo một làn gió nhẹ,
trời lạnh, bóng chiếc áo khoác lớn lướt qua trước mặt cô, cùng lúc tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Tri Vy không kịp lên tiếng chào hỏi người đó, cô vội nhấc điện thoại lên trả lời, người vừa bước vào
lại quay lại nhìn cô, thấy cô đang cầm chiếc điện thoại đó bèn nheo mắt
lại rồi lắc đầu với cô.
Tri Vy đáp: “Xin lỗi, tổng giám đốc Viên gần
đây rất bận, không ở Thượng Hải, tôi cũng không biết khi nào ông mới
về”. Giọng nói chân thành chuyên nghiệp tới mức không thể chuyên nghiệp
hơn được nữa.
Người đàn ông trước mặt cô liền gật đầu mỉm cười, Viên
Cảnh Thụy năm nay mới ngoài ba mươi nhưng đã lăn lộn trên thương trường
rất nhiều năm, điều đáng nói là thân hình của anh vẫn rất chuẩn, dù mặc
những bộ quần áo đơn giản nhưng vẫn có thể khiến phụ nữ phải đỏ mặt, lúc anh cười khóe mắt xuất hiện mấy nếp nhăn, trông càng thêm hấp dẫn.
Đổng Tri Vy vẫn đang bận trả lời những câu truy hỏi của đối phương qua điện
thoại, ánh mắt nhìn theo sếp mình bước vào căn phòng làm việc nổi tiếng
đó, cánh cửa màu đen tự động khép lại sau lưng anh, nhẹ nhàng không một
tiếng động.
Lúc Tri Vy gác máy, mặc dù cách một đường dây phức tạp không thể nhìn thấy nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng trái tim vỡ vụn.
Thực sự không cần thiết phải như thế.
Một người đàn ông có vẻ ngoài lịch lãm bên trong có thể cũng rất lưu manh,
giống như một viên thuốc đắng được bao bọc bởi lớp vỏ đường, giống như
sếp của cô – Viên Cảnh Thụy.
Không thể trách Tri Vy nghĩ như vậy
được, cô mới vào làm được một tháng đã được chứng kiến Viên Cảnh Thụy
đánh lộn, nửa đêm lái xe tới nơi vắng vẻ còn bị người ta bao vây. Ban
đầu cô không biết xảy ra chuyện gì, cho tới khi những thanh gỗ và những
chiếc búa, rìu thô ráp gõ đập vào cửa xe cô mới kêu lên một tiếng, cô
càng sợ hãi hơn khi Viên Cảnh Thụy và lái xe cùng xông ra ngoài, cảnh
tượng vô cùng hỗn loạn. Cô bò ra sau xe định gọi cảnh sát, vừa rút điện
thoại ra thì mọi thứ bỗng trở nên yên lặng.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô đó là: Xong rồi, có báo cảnh sát cũng không giải quyết
được vấn đề, nhìn thấy trong bãi cỏ có một viên gạch, cô vội ném điện
thoại sang một bên rồi nhặt lấy nó.
Sau đó cô nghe thấy tiếng bật lửa vang lên “tách” một cái, hình như có người đang châm thuốc, sau đó cô
nghe thấy tiếng gọi khẽ: “Thư ký Đổng, thư ký Đổng?”.
Cô muốn đứng
dậy nhưng hai chân cứ nhũn ra, có tiếng bước chân vòng qua đầu xe tới
gần bên cô, cô ngẩng lên nhìn. Dưới bóng trăng là hình ảnh một người đàn ông chỉ mặc áo sơ mi, áo khoác ngoài không biết đã vứt đi đâu mất, cổ
áo xộc xệch, đôi mắt đen láy như được phủ một lớp dầu, sáng đến nỗi
khiến cô khiếp sợ.
Cô vẫn ngồi im bất động, anh cúi người xuống, đưa
bàn tay không cầm điếu thuốc về phía cô. Chắc anh nghĩ cô sợ đến đờ
người ra nên không gọi cô là thư ký nữa mà gọi cả tên họ cô: “Đổng Tri
Vy!”.
Cô giật mình khi nghe tiếng anh gọi rồi bất giác nắm chặt tay
anh, lòng bàn tay anh nóng bừng nhưng những ngón tay lại vô cùng lạnh
lẽo, trên mu bàn tay còn dính vết máu, cũng chẳng biết là máu của ai.
Cô khẽ rụt tay lại, anh cũng không để ý. Thấy tay kia của cô vẫn đang cầm
viên gạch anh liền bật cười, rồi quay sang vỗ vai bác lái xe đang bước
tới.
“Cô ấy còn muốn giúp chúng ta nữa này”.
Bác Trần lái xe là
một người đàn ông trung niên có nước da ngăm đen, bình thường vốn ít
nói. Lúc này cả người bác đầy dấu vết sau một trận ẩu đả nhưng nhìn
không hề thê thảm mà ngược lại bác còn nhìn cô cười.
Lúc cảnh sát và
phóng viên báo chí tới nơi thì Viên Cảnh Thụy đã đi rồi, Tri Vy và bác
Trần phải đối mặt với họ. Giải quyết vấn đề thì chỉ có Tri Vy, bác Trần
im lặng đứng bên xe, không nói một lời nào.
Đám người phục kích đều
bị đưa hết lên xe, Tri Vy giải trình rất đơn giản nhưng vẫn có người
đứng bên cảm thán, đó là một nữ phóng viên, cô ấy cầm máy ghi âm mà cứ
như muốn chọc thẳng vào mũi Tri Vy vậy.
“Vậy anh Viên bị kinh sợ rồi”.
Tri Vy luôn giữ thái độ lịch sự, lễ độ nhưng không trả lời, trước mặt cô
lại hiện lên đôi mắt sáng như được phết một lớp dầu bóng của người đàn
ông ấy sau trận ẩu đả, đó là ánh mắt vô cùng vui sướng. Kinh sợ ư? Cô
cảm thấy bị kinh sợ là đám du côn kia mới đúng.
Sau đó Tri Vy nghe
được một số tin đồn từ cô bạn Tề Đan Đan cùng học lớp buổi tối, nói là
tin đồn nhưng thực chất nó là những tin cũ đã từng ồn ào một thời gian.
Nghe nói Viên Cảnh Thụy xuất thân từ đường phố, có được gia thế, địa vị
như ngày hôm nay đều dựa vào vợ cũ của anh, vợ cũ của anh đã từng là nữ
chủ nhân của Thành Phương, ngày thứ ba sau khi hai người kết hôn, cũng
chính là đêm trước khi tòa nhà này khánh thành, chị đã bất ngờ bỏ mạng
do sự cố thang máy.
Cũng có người nói, đó là âm mưu rắp tâm hãm hại
chị, chẳng qua không có chứng cớ mà thôi. Trên thương trường Viên Cảnh
Thụy ra tay gớm ghê có tiếng, Trình Tuệ Mai – chủ tịch hội đồng quản trị hữu danh vô thực này từ lâu đã trở thành tảng đá vướng chân anh, cuối
cùng cũng có cơ hội đoạt công ty một cách danh chính ngôn thuận, anh lập