
ngột ngẩng lên, cô cảm thấy mái
tóc của mẹ như được bao bọc bởi một lớp hào quang.
Tri Vy tới gần rồi cầm lấy tay mẹ, nói: “Mẹ đừng làm nữa”.
Mẹ gạt tay cô ra và nói: “Làm cho vui thôi con, ở nhà chán quá!”.
Thực ra mẹ Tri Vy làm những thứ này không phải để cho vui, tất cả đều để bán lấy tiền bù vào thu nhập của gia đình, bà sợ con gái biết nên luôn đợi
sau khi Tri Vy đi học mới lên xe đi bán, bà cũng không dám bán ở gần nhà nên lần nào cũng phải đi lòng vòng rất lâu.
Công việc vất vả như vậy nên đôi mắt vốn đã cận thị cao độ của bà đã mau chóng có vấn đề, ban
đầu là hai mắt đau nhức, hay chảy nước mắt, sau đó nhãn cầu trở nên đục
ngầu. Lúc đó Tri Vy học lớp tám, mỗi ngày rời khỏi trường cũng đã gần
bảy giờ, bố lại thường xuyên vắng nhà, cho đến khi mắt mẹ cô bắt đầu
xuất hiện những chấm đen, rồi chảy máu thì mọi việc đã không thể cứu vãn được nữa.
Khi bác sĩ công bố kết quả bà bị bong võng mạc, bố cô đứng sững như phỗng ở hành lang, ông không ngừng lẩm bẩm: “Đều do tôi không
tốt, do tôi không tốt”.
Bố Tri Vy cũng giống như nhiều người bình
thường khác, không có kiến thức về y học, chưa bao giờ ngờ rằng cận thị
cao độ cũng có thể ác tính dẫn tới mức bị mù, mẹ cô bị giấu chuyện này
trong một thời gian, nằm trên giường bệnh bà vẫn lần tìm tay chồng kêu
khóc.
“Chúng ta không cần khám bệnh nữa đâu, mau về nhà thôi. Tôi nhỏ thêm ít thuốc nhỏ mắt rồi tĩnh dưỡng ở nhà mấy bữa là khỏi, con gái sắp lên cấp ba rồi, không nên nằm viện làm gì cho tốn tiền”.
Bởi vì
không nhìn thấy nên bà không biết con gái mình đứng bên cạnh nghe bà lặp đi lặp lại những lời đó không biết bao nhiêu lần.
Tri Vy nghe xong
mà cảm thấy như có trăm nhát dao xuyên qua trái tim mình, nhưng cô không dám khóc thành tiếng, chỉ biết cúi đầu nhìn những giọt nước mắt của
mình rơi ướt tấm ga giường bệnh, sợ mẹ sờ thấy nên cô dùng một bàn tay
che lại. Cứ che mãi, che mãi, một hồi lâu sau vết ướt vẫn không khô, đến nỗi nhiều năm sau nhớ lại ngày đó cô vẫn cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt.
Tiền thuốc thang đắt đỏ đã tiêu tốn chút tiền cuối cùng còn lại của gia đình nhỏ này, người mẹ mù lòa cũng cần chăm sóc, cuối cùng Tri Vy từ bỏ cơ
hội bước chân vào cấp ba, cô chọn theo học một trường trung cấp thương
nghiệp gần nhà.
Thành tích của Tri Vy rất tốt, nhà trường miễn giảm
học phí cho cô, cô thuận lợi theo học hết ba năm trung cấp, sau khi tốt
nghiệp cô đi làm ngay, sau đó vừa kiếm tiền vừa học, vừa học vừa kiếm
tiền, cứ nỗ lực dựa vào chính mình như vậy cuối cùng cô cũng giành được
bằng đại học tại chức buổi tối. Có lần vào dịp Tết, tới nhà họ hàng ăn
cơm, đúng dịp con gái nhà người cô đi du học tự túc từ nước ngoài trở
về, nói tới chuyện đi học và tìm việc làm. Ông chú bĩu môi, nói cùng là
sinh viên nhưng văn bằng tại chức buổi tối như Tri Vy còn kém xa so với
văn bằng đại học chính quy.
Ông chú vừa dứt lời thì ngay lúc đó mặt
bố cô sầm lại, trước giờ ông vốn hiền lành vậy mà hôm đó suýt nữa cãi
nhau với ông chú ngay trong bữa cơm.
Lúc đợi xe, mẹ cô đứng bên hè
phố cứ nắm chặt tay cô không buông, Tri Vy biết trong lòng bà đang nghĩ
gì, cô vội lên tiếng an ủi:
“Như nhau thôi mẹ ạ, công việc của con bây giờ rất tốt”.
Cô vừa nói vừa cảm thấy hạnh phúc vì mình vào được Thành Phương, mặc dù
Viên Cảnh Thụy không phải là ông chủ hoàn hảo không khiếm khuyết nhưng
được cái tính tình rộng rãi, danh tiếng công ty lại lớn, mỗi lần công ty tuyển người, người xếp hàng chẳng khác gì xếp hàng chờ mua vé tàu trong dịp tết. Số người vò đầu bứt tóc muốn vào Thành Phương không hề ít, một cô gái tốt nghiệp đại học tại chức như cô có thể làm lên vị trí này
không biết đã khiến bao nhiêu người kinh ngạc.
Nhiều cái lợi như thế
đương nhiên cũng phải trả giá, cường độ công việc cao tới mức khủng
khiếp, tăng ca là chuyện thường ngày như cơm bữa, bắt đầu từ chín giờ
sáng cho tới bảy, tám, chín, mười giờ tối thậm chí sáng sớm, nhưng Tri
Vy không để tâm tới điều đó.
Chí ít nó còn tốt hơn công việc mà cô đã từng làm, chí ít còn tốt hơn ở bên Ôn Bạch Lương.
Nhớ tới cái tên đó Tri Vy lại thầm chửi mình, đã nói nhiều lần là không
được nhớ lại nữa rồi, đối với cô mà nói quãng thời gian ấy không đáng để nhớ lại, day dứt không quên chỉ càng cảm thấy xấu hổ mà thôi.
Đổng
Tri Vy hai mươi tư tuổi, cô có dáng người nhỏ nhắn, ăn nói nhỏ nhẹ, vì
làm thư ký nên khi gặp người khác cô luôn nở nụ cười trên môi, thế nhưng nội tâm cô đã bị cuộc sống giày vò tới mức chai cứng như sắt thép, điều này cô rõ hơn ai hết.
2
Tám giờ bốn mươi lăm phút sáng, Đổng Tri
Vy ngồi trước bàn làm việc, bật máy tính, mở kế hoạch công việc một ngày lên, cô uống một ngụm nước đậu tương để trong cốc giữ ấm, ánh mắt lướt
qua ba chiếc điện thoại đặt trước mặt.
Không biết hôm nay chiếc điện thoại nào sẽ đổ chuông trước.
Nếu là chiếc đầu tiên, cô phải đứng dậy nghe để thể hiện sự tôn trọng và
lịch sự, chiếc thứ hai là nội bộ công ty, mặc dù khá phức tạp nhưng lúc
xử lý công việc lại đơn giản, còn về chiếc thứ ba thì thực sự khiến cô
cảm thấy đau đầu.
Cửa mở, người b