
t thành Lạc Dương – thiên kim tiểu thư Liên gia? Phương Nghĩa không vui híp mắt, nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt đánh giá hồi lâu, sắc mặt càng lộ vẻ khó coi. Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Đông Phương Lăng không chịu chờ đợi Sở Sở?
“Đông Phương huynh, nếu là Phương phủ năm nay may mắn tìm được Sở Sở, mong rằng hãy tuân thủ ước hẹn”, ống tay áo vung lên, hướng người phía sau bỏ lại một câu, cũng không quay đầu lại liền rời đi.
Từ đầu đến cuối đứng trước cửa phòng Đông Phương Lăng, trên môi chút cười khổ, cũng không muốn giải thích nhiều.
“Liên cô nương xin mau tiến vào”.
Khương tổng quản không đợi Đông Phương Lăng đáp lại, nhiệt thành muốn mời thiên kim Liên gia vẻ mặt ngượng ngùng đi vào, sơ ý không suy nghĩ đến có tiện hay không.
Vị Liên cô nương này không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà tính tình lại rất dịu dàng, hơn nữa dường như đối với Đại thiếu gia có cảm tình, một vị cô nương tốt như vậy không nắm chặt chẳng phải là đáng tiếc sao. Huống chi Phương tiểu thư mất tích nhiều năm, vẫn chưa có tin tức, cũng không thể để Đại thiếu gia tiếp tục chờ đợi như vậy, nếu lỡ mất chung thân đại sự, vậy hắn làm sao đối mặt với lão gia và phu nhân đã qua đời.
“Này. . . Không phải quá bất tiện sao.”
Liên Phương Nghi hai gò má nhuốm e thẹn, dung nhan vốn là xuất sắc lại tăng thêm phần tuyệt sắc, ngượng ngùng không dám bước vào bên trong phòng.
“Nha đầu này còn không mau đi ra ngoài”.
Khương tổng quản vẫy tay ý đuổi Băng Nhi sững sờ đứng nghiêm ở một bên, chỉ sợ nha hoàn này chướng mắt phá hỏng, hắn nghĩ thay Đại thiếu gia và Liên tiểu thư tạo ra một cơ hội.
Đôi mắt đẹp của Băng Nhi linh động khẽ chớp, dễ dàng nhìn ra ý đồ của Khương tổng quản, nhún vai, nàng cũng nhân cơ hội này đi ra ngoài hít thở không khí.
Nàng sợ phải ứng phó với Đông Phương Lăng, hắn quá nhạy cảm! Không biết có phải là nàng quá mức nhạy cảm hay không, dù sao vẫn thấy trong lời nói của hắn mang nhiều dò hỏi, làm cho nàng bị áp lực.
Cước bộ ngay ngắn bước ra, liền nghe được phía sau truyền đến thanh âm lạnh nhạt hùng hậu: “Băng Nhi, đừng quên theo như lời ta nói, trở về đem đồ đạc của ngươi toàn bộ đem tới nơi này, nghe thấy chưa, nha hoàn bên người ta”.
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Băng Nhi nhanh chóng xụ xuống.
Khương tổng quản không hé miệng, vẻ mặt kinh dị trừng mắt nhìn thẳng vào nàng, ngay cả Liên Phương Nghi đứng ở cửa phòng cũng hai mắt suy nghĩ sâu xa, nhìn chăm chú vào nàng. Mà Đông Phương Lăng cũng vẻ mặt khó lường, khóe môi chứa đựng vẻ biến hoá kỳ lạ.
Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đẹp linh hoạt, nói chuyện miệng lúc nào cũng giương lên nụ cười ngọt ngào, xem ra là một người thông minh lanh lợi, nha đầu dễ được người ta yêu mến. Vấn đề là, cho dù nha hoàn này đáng yêu như thế nào thì Đại thiếu gia bây giờ hai mắt mù cũng không nhìn thấy, tại sao lại đối với nàng đặc biệt yêu thích vậy? Lại còn chỉ định nàng phải làm nha hoàn bên người! Từ trước đến giờ Đại thiếu gia không thích bị người khác quấy rầy, thích riêng tư, trước khi mù cũng không có người yêu trước sau cùng theo chân, vì sao hôm nay lại có thái độ khác thường đó? Chẳng lẽ là sau khi mù tạo thành ảnh hưởng này sao? Nhưng tại sao lại phải là một nha hoàn mới vào mà không chọn Tiểu Thanh đã hầu hạ nhiều năm chứ? Khương tổng quản ánh mắt ngờ vực nhìn quét qua nha đầu Băng Nhi trong phòng đang bước ra.
“Cái gì? Đại thiếu gia phái ngươi làm nha hoàn bên người?”, Tiểu Thanh vẻ mặt khiếp sợ, trợn mắt há hốc mồm, nhìn Băng Nhi đang đóng gói hành lý.
“Không sai”.
Băng Nhi sắc mặt buồn bực, may là hành lý của nàng cũng không nhiều, lát sau liền thu thập xong. Vừa nâng mắt lên, đôi mi thanh tú khẽ chớp, không giải thích được vì sao Tiểu Thanh vẻ mặt giật mình.
“Băng Nhi ngươi cũng đã biết, Đại thiếu gia là người rất thích yên tĩnh, nếu không cần thiết sẽ không muốn có người hầu hạ ở một bên. Ta hầu hạ Đại thiếu gia ba năm, trừ mỗi ngày sáng sớm thay người đưa nước rửa mặt, sửa sang lại ngủ phòng và đúng giờ đưa ba bữa cơm, cũng chưa có những chuyện khác. Nếu nói trong phủ hầu hạ Đại thiếu gia là rảnh rỗi nhất cũng không sai. Nhưng hôm nay Đại thiếu gia lại mở miệng yêu cầu ngươi làm nha hoàn bên người, đây chẳng phải là làm người ta cảm thấy quái dị sao?”
Nàng trước đây hầu hạ Đại thiếu gia làm bao nhiêu tỷ muội không ngừng hâm mộ, không chỉ có uy phong lại rất thanh nhàn; nhưng hiện tại nàng nghe thấy cái gì đây, Băng Nhi mới tới lần đầu, Đại thiếu gia liền thay đổi, làm cho người khác nghĩ mãi không thông.
“Ta đây làm sao biết được, có thể là ta xui xẻo”.
Băng Nhi trầm tư một lát, chỉ có thể nghĩ như vậy. Chắc chắn rồi, nếu không làm sao giải thích được điều khác thường này của Đông Phương Lăng.
“Vậy ngươi phải cẩn thận hầu hạ, ta cũng sẽ ở một bên giúp cho ngươi”.
Tiểu Thanh đồng cảm nhìn nàng, sau này hai người chịu trách nhiệm hầu hạ Đại thiếu gia, may là nàng không giống như Băng Nhi – một tấc cũng không rời, thử nghĩ thôi cũng đã cảm thấy nàng thật đáng thương.
“Băng Nhi, ngươi thu thập xong chưa? Còn không mau đi ra ngoài, đừng làm cho Đại th