
đứng ở tại chỗ, cô muốn nói, những thứ này cô cũng có thể làm được nhưng cô chỉ sửng sốt một lát, sau đó lái xe rời đi
Quá khứ đã qua rồi, nhưng một khi bạn làm điều gì đó sai lầm ảnh hưởng đến nó, dù đã từng tốt đẹp bao nhiêu, người ta cũng không muốn nhớ lại
Nhâm Niệm không nói thêm gì vẫn đi ngủ giống như mọi khi, nhưng mà lại trằn trọc ngủ không được. Chu Gia Trạch cũng giống như cô, anh không chớp mắt, cảm thấy dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra
Mãi đến khi di động của anh vang lên, anh lập tức nghe điện thoại.
Nhâm Niệm không để ý đến, giả vờ ngủ thiếp đi, chỉ biết anh nhẹ tay nhẹ chân, tiêu sái đi ra khỏi phòng
Nhâm Niệm biết ngày hôm qua anh đã từng đi ra ngoài, đến nỗi… Không có trở về, vị trí bên kia giường vẫn lạnh lẽo như cũ, cô vươn tay ra sờ, cảm xúc chân thật như vậy làm cho cô không khỏi thở dài một hơi. Vô số lần cô nhắc nhở mình, có thể lãnh đạm, không còn quan tâm nữa khi tình cảm của đương sự đang phát triển nhưng vẫn cảm thấy đau khổ. Trong đáy lòng muốn được người khác quan tâm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không sao cả, cô nhắm chặt mắt, nói với mình tất cả rồi sẽ tốt thôi
Không muốn cử động nên cô nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, tiếp tục nằm xuống, ngủ không được lại phát hiện mình không có chuyện gì làm. Có lẽ là có, cô đi đun nước nấu cháo, làm bữa ăn sáng, ngày hôm trước cô có ngâm cải trắng ở trong cái hủ làm dưa chua, bây giờ có thể ăn được rồi, cô phải đi nếm thử hương vị như thế nào mới được
Bỗng nhiên, cô từ trên giường đứng lên, giày cũng không mang, trực tiếp đi kéo rèm cửa sổ ra, cô đứng ở trước cửa sổ cười cười, cô nhớ mình phải mỉm cười với chính mình, cho dù cuộc sống có khó khăn, gian khổ như thế nào
Mang giày xong, cô sửa soạng lại một chút, sau đó đi ra ngoài
Cô dừng bước ở ngưỡng cửa, chỉ vì trong phòng khách có người. cô đứng ngây người khoảng vài giây, mới từ từ đi tới, nhìn thấy Chu Gia Trạch ngủ ở trên sofa, anh ngủ rất say, chỉ có điều mi tâm hơi nhíu lại, dường như cho dù ở trong mộng, anh vẫn cảm thấy phiền chán như cũ. Tư thế anh ngủ cũng hết sức tùy ý, nửa cuốn một chân lên, một chân để thẳng, vẻ mặt hết sức mệt mỏi, râu hơi dài ra, lộ ra vài phần suy sụp
Anh trở về khi nào? Nhâm Niệm suy nghĩ vấn đề này? Cô còn tưởng rằng… Bởi vì mọi chuyện phát triển nằm ngoài dự đoán, trong lòng Nhâm Niệm lại sinh ra cảm giác áy náy, anh ngủ ở đây vì không muốn quấy rầy cô? Loại suy nghĩ này có thể làm cho cô trầm tĩnh lại, chỉ là rất nhanh cô phủ nhận suy nghĩ của mình, hoàn toàn không phải. Trên mặt bàn, trước sofa, trong gạt tàn thuốc có nhiều mẫu thuốc lá, thậm chí còn có nhiều mẫu mất đầu, cho thấy anh đã hút thuốc cả đêm, anh suy nghĩ gì?
Ánh mắt của Nhâm Niệm dừng ở trên mặt anh, chăm chú nhìn hồi lâu, lúc này mới im lặng đi lấy chăn đắp cho anh, sau đó cẩn thận đi vào trong nhà bếp nấu đồ ăn
Tối hôm qua Chu Gia Trạch bị một cuộc điện thoại gọi đến, người trong điện thoại lờ mờ nói cho anh biết Thẩm Tâm Dịch đang ở bệnh viện, cô náo loạn đòi tự sát, tự cắt cổ tay mình, bây giờ đang nhập viện
Cảm xúc chấn động che giấu tất cả, Thẩm Tâm Dịch trong mắt anh từ trước đến nay đều là một cô gái tự tin, cô luôn xem thường những người đổ vỡ trong tình cảm lại còn cố chấp muốn vãn hồi. Lúc cô xem phim, người phụ nữ vì muốn chồng mình hồi tâm chuyển ý mà một khóc hai nháo ba thắt cổ, cô còn khinh bỉ người phụ nữ đó rất lâu. Cô vẫn cho rằng nếu lòng người đàn ông đã thay đổi, vậy bạn còn uổng phí công sức để làm gì, huống chi trái tim của anh ta cũng không đặt trên bạn, tại sao lại còn muốn lãng phí thời gian trên người anh ta
Bây giờ thì sao, cô lại làm những chuyện cô đã từng khinh bỉ nhất, trở thành người cô từng xem thường nhất
Chu Gia Trạch không biết mình nên phản ứng như thế nào, hoặc là có loại cảm xúc gì. Anh chỉ hy vọng Thẩm Tâm Dịch không sao, mọi chuyện đều khôi phục lại như bình thường, đều trở về như trước đây. Thẩm Tâm Dịch vẫn là cô gái kiêu ngạo, xinh đẹp như trước, tìm được hoàng tử của cô, sau đó sống thật hạnh phúc
Sau khi anh đến bệnh viện, đầu tiên nhìn thấy chính là bố mẹ Thẩm Tâm Dịch
Thẩm Tâm Dịch được phát hiện kịp thời, bây giờ không có nguy hiểm đến tính mạng. Lúc này, Chu Gia Trạch mới thoáng yên tâm
Thẩm bố vẫy tay với anh, trước đây ông vẫn đối xử với anh như con rể. Không ngờ, có một ngày cũng thay đổi, khi ấy Thẩm Tâm Dịch nhất định phải làm như vậy, cho dù cha mẹ như bọn họ có khuyên nhưng cô vẫn không nghe. Bọn họ không có cách nào khác đành phải phối hợp. Từ bé, Thẩm Tâm Dịch đã là một người có suy nghĩ độc lập, cô muốn cái gì, làm cái gì, người khác rất ít khi có thể thay đổi
“Chúng tôi cũng không ngờ con bé lại làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy! Cậu thử khuyên nhủ nó đi” Thẩm bố vỗ vỗ bả vai của anh: “Có lẽ con bé nhất thời không tiếp nhận được, sau khi nghĩ thông suốt rồi sẽ không sao đâu, thật ngại quá, nửa đêm còn phiền cháu phải chạy đến đây”
Trong lòng Chu Gia Trạch đau khổ, giống như hồi còn bé phải uống thuốc, bên ngoài thì bọc giống như viên kẹo đường nhưng khi vào miệng thì đắng nghét, khiến anh nuốt khôn