
chết như thế này, đi đến cảnh khu gặp phải động đất không có trở về, nhưng trong mộng, cảnh lại chân thật như vậy, dường như anh đã trải qua một hồi sống chết
Anh ngơ ngác nhìn Nhâm Niệm, nhìn cô múc cháo, trên mặt rốt cuộc cũng nở nụ cười
“Qua đây ăn đi” Nhâm Niệm liếc anh một cái
Trong miệng Chu Gia Trạch khô khốc, muốn nói gì nhưng cũng không nói ra được
Anh cảm thấy mình thật là khác người, anh muốn nói cảm ơn cô nhưng cô lại lôi kéo anh một phen
Nhâm Niệm cảm nhận được ánh mắt kì lạ của anh, nhìn anh một lúc lâu: “Làm sao vậy?”
Anh đi qua ngồi vào bên cạnh bàn ăn: “Hôm qua anh… đến bệnh viện”
Tay của Nhâm Niệm ngừng lại một chút, nhưng vẫn gật đầu: “Ừ”
“Cô ấy nằm viện, có phần nghiêm trọng… Nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng, anh chỉ đi thăm”
Cô vẫn gật đầu
“Anh nói với em chính là hy vọng, sau này chuyện đó không trở thành khúc mắc giữa chúng ta, cho dù là một người bạn gặp chuyện anh cũng sẽ làm vậy chứ quả thật không có ý nghĩa gì khác”
“Vì sao phải nhập viện?” Nhâm Niệm đặt chén trước mặt anh
Đôi mắt anh xoay xoay: “Tự sát”
Nhâm Niệm mở to 2 mắt nhìn anh một cái: “Ừm, ăn cơm đi”
Nhâm Niệm và Chu Gia Trạch vẫn sống chung với nhau không nóng không lạnh. Buổi sáng mỗi ngày, anh sẽ đưa Nhâm Niệm đi làm, đến giờ sẽ rước cô tan tầm, cuộc sống nhìn qua rất bình thản, không có bất kì khác thường nào. Nhưng mà thời gian buổi chiều, không khí lại bắt đầu trở nên quỷ dị, loại kì lạ này bắt nguồn từ điện thoại của Chu Gia Trạch liên tục vang lên không ngừng
Ban đầu, Chu Gia Trạch nhận điện thoại, vẻ mặt anh rất nghiêm túc, sau đó trong lòng không yên. Bảo anh đi lấy một ly nước nóng, anh lại đi lấy ly nước lạnh. Nhâm Niệm lạnh lùng nhìn anh cũng không hỏi, chỉ nhìn anh mặc quần áo sau đó rời đi, hơn nữa một đêm không về
Loại chuyện này sau khi đã xảy ra nhiều lần, khi Chu Gia Trạch nghe điện thoại, hôm nay tựa như cũng do dự như vậy
Nhâm Niệm tìm một bộ tiểu thuyết xem, vai nam chủ yếu đuối, nữ chính cường. vì thế mỗi ngày nam chủ đều bị nữ chính đánh, còn phải dối lòng nói nữ chính đối với hắn rất tốt, điểm mấu chốt là cuối cùng người đàn ông này lại trở thành hoàng đế. Nhâm Niệm nhìn, lại không nhịn được nở nụ cười, cuộc sống vốn chính là như thế, chuyện không như ý rõ ràng nhiều hơn chuyện như ý. Bản thân mình chỉ có thể tìm kiếm vui vẻ trong đó làm cho trái tim không cảm thấy nặng nề, nhưng mà chính cô cũng quên mất từ lúc nào mình bắt đầu thích tiểu thuyết khôi hài như thế này
Cô để điện thoại xuống, thở dài nói: “Nhận đi”
Anh do dự như vậy, cô hiểu không phải vì cô có mặt ở đây. Mà vì những thủ đoạn bịp bợm của Thẩm Tâm Dịch rất đa dạng, cách vài ngày lại làm một lần, trong lòng anh cũng hiểu rõ, người phụ nữ ấy gọi điện thoại cho anh để kéo anh đi. nhưng suy cho cùng, anh không phải là một người đàn ông có lòng dạ độc ác, cho dù trong lòng biết miệng cô ta nói muốn chết là nói dối, nhưng đó là mạng người, dù là chỉ có một phần vạn cơ hội tự sát thành công cũng làm người ta lưỡng lự
Chu Gia Trạch liếc nhìn cô một cái, nhìn chằm chằm di động của mình hồi lâu, sau cùng anh cũng lựa chọn tiếp điện thoại, sau khi nghe xong, anh không nhịn được lén nhìn Nhâm Niệm một chút, cô lại cười như không cười nhìn anh
Khi ngoài phòng khách vang lên tiếng đóng cửa, Nhâm Niệm mới híp mắt. Vừa rồi, cô còn nhiều lần tưởng tượng, mình sẽ túm lấy điện thoại trong tay anh, sau đó đập mạnh vào tường. Hình ảnh đó giống như thước phim, chiếu đi chiếu lại nhiều lần trong đầu cô. Cô có thể cảm nhận được sự thoải mái trong đó, nhưng cô lại hiểu được, mình làm như vậy thì có ích gì?
Bây giờ Thẩm Tâm Dịch muốn gây ầm ĩ với anh, thái độ của anh từ ngày đầu tiên đến bây giờ cũng có thay đổi rất nhỏ, lúc đầu là thật tâm lo lắng nhưng hôm nay là do chủ nghĩa nhân đạo, phải vội vàng chạy tới bệnh viện
Bên kia đã làm cho anh cảm thấy buồn phiền, nếu cô lại làm ầm ĩ chỉ càng làm anh thêm phiền mà thôi, khiến anh cảm thấy không có người hiểu anh, cũng không có người quan tâm anh làm anh chạy trốn xa hơn mà thôi. Cho dù mình đứng ở phía có lợi cũng không thể đi tranh cãi, bằng không người khác không chỉ cảm thấy áy náy, ngược lại càng cảm thấy phiền
Nhâm Niệm từ từ thở dài, không muốn nghĩ quá nhiều nên nằm xuống ngủ
Cô mơ thấy một giấc mộng không tốt cũng không xấu, cô về với năm 17 tuổi, vô ưu vô lo, năm tuổi thanh xuân rực rỡ nhất
Sắc mặt Chu Gia Trạch càng ngày càng khó coi, Thẩm Tâm Dịch buộc anh đến bệnh viện, sau đó thì cảm xúc của cô thay đổi, mắng anh là kẻ bạc tình còn ném các thứ trước mặt anh, nếu như không đi, cha mẹ cô lại gọi điện khổ sở van xin. Kể lại khoảng thời gian tốt đẹp mà 2 người họ từng gắn bó, thuật lại như một cái máy
Nhâm Niệm cũng nhìn ra vẻ buồn bực không vui của anh, thậm chí anh trực tiếp tắt điện thoại, không tiếp bất kì cuộc gọi nào. Cô cảm thấy buồn cười, trên thế gian này thật sự có lời hẹn ước một đời một kiếp sao? Kỳ thật không có, từ trước đến nay, tình yêu không có vĩ đại như vậy, những người có thể trọn đời trọn kiếp bên nhau, dựa vào thiên thời địa lợi nhân hòa, còn