
ngực sẽ không gặp ác mộng nữa”
Nhâm Niệm nhìn anh, đột nhiên gắt gao ôm lấy anh. Sau đó khóc lớn lên. Anh hơi luống cuống, không biết nên làm thế nào, không rõ cảm xúc của cô từ đâu mà đến, chỉ có thể nhỏ giọng an ủi, chờ cô bình tĩnh lại mới biết được đáp án
Anh cảm thấy ngực mình hơi đau, chuyện này cô để ở trong lòng rất lâu rồi, lại muốn tự mình chịu đựng, cô tưởng rằng sự tùy hứng của mình đã hại chết cha mẹ của cô
Anh nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô: “Nhâm Niệm, em hãy nghe anh nói, chuyện đó không liên quan đến em, đừng tự trách mình”
“Nếu như, nếu như không phải em…”
Anh kéo cô từ trong lồng ngực ra, hai tay nắm bờ vai của cô để cô mặt đối mặt với anh nói: “Em nhìn anh, chuyện nhà em, cha của em bên ngoài có người phụ nữ khác là ông ấy sai, tính cách của mẹ em quá điên cuồng mới tạo thành bi kịch, tất cả những chuyện này không liên quan đến em, cho dù không phải như vậy, mẹ của em cũng sẽ biết chuyện cha em bằng cách khác. Em đừng đổ hết tội lên đầu mình, giống như một học sinh khi xảy ra chuyện gì, lập tức có người nói xã hội giáo dục thất bại, ngôn luận thất bại, nhưng mà hành động của người đó không đúng, không có liên quan đến bất kì ai. Tại sao chỉ biết trách móc người khác mà không trách chính người đã phạm sai lầm?”
Nhâm Niệm chu mỏ, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng không nói, cô yên lặng vươn tay, gắt gao ôm lấy anh:
“Chu Gia Trạch”
“Ừm?”
“Anh không được rời xa em, nhất định không được rời xa em”
Anh nhẹ nhàng thở dài, vì sao anh cảm thấy, từ khi ở bên cô, anh sắm vai nhân vật quan trọng hơn, trước kia cảm thấy mình là một người, nhưng bây giờ lại sắm thêm vai của người khác, cảm giác này thật lạ nhưng cũng không làm cho người ta chán ghét
Cô nắm lấy quần áo của anh, năm ngón tay khẩn trương, anh không thể rời xa, không thể rời khỏi cô, cô không thể đánh mất hạnh phúc này
Bên trong sân bay, tiếng người ồn ào huyên náo, khi phát thanh nhắc nhở chuyến bay tối nay, không ít hành khách không kiềm nén được tiến lên phân xử. Có người vui khi người nghe vây xem, có người lạnh nhạt cầm laptop hưởng thụ wifi miễn phí, Chu Gia Trạch tựa nửa người vào trụ lớn, mũi chân đá vào trụ, đầu hơi cúi xuống thấy không rõ nét mặt anh. Chỉ có điều trong tay anh giống như phần lớn người trong sân bay, cầm điện thoại di động, dường như chứng minh, trong vô hình, điện thoại di động đã trở thành chướng ngại lớn nhất trong kết giao giữa người với người
Chu Gia Dực và Hàn Giai Giai cũng ngồi ở phía sau anh, cách đó không xa, lúc này họ đang nhỏ giọng bàn bạc
Khuôn mặt của Hàn Giai Giai hơi nhếch lên, mang theo vài phần ý tứ hàm xúc suy đoán: “Lâu như vậy, không nhìn thấy Gia Dao, không biết em ấy thay đổi như thế nào?”
Hiển nhiên, Chu Gia Dực không có hứng thú với đề tài này lắm: “Đợi lát nữa sẽ biết thôi”
Ba người bọn họ đến đón, còn Chu Trị An và Nghê Vân thì ở nhà chờ, ý của Chu Gia Trạch là muốn mang theo Nhâm Niệm cùng tới, nhưng cô lại do dự, người một nhà bọn họ đoàn tụ, dù sao cô cũng là một người ngoài. Mặc dù lúc trước, người nhà họ Chu lo lắng cho tâm trạng của cô, luôn cố gắng làm cho cô cảm thấy bọn họ xem cô như người một nhà, bây giờ con gái ruột của bọn họ đã về. Hơn nữa, với quan hệ của Chu Gia Trạch và Nhâm Niệm, tất cả lại trở nên phức tạp một lần nữa
Chu Gia Trạch không có miễn cưỡng Nhâm Niệm, trên thực tế, anh cũng không quan tâm đến những điều này lắm
Chu Gia Dực và Hàn Giai Giai đứng lên từ chỗ ngồi, Chu Gia Trạch liếc mắt nhìn họ một cái, sau đó lại nhìn đồng hồ, nhìn thấy thời gian máy bay đáp xuống cũng đã đến, vì thế đi theo bọn họ đến cửa khẩu chờ. Chỉ là khó tránh khỏi châm chọc: “Không biết lắp đặt radio thông báo, như vậy sẽ tiết kiệm tiền hơn một chút”
Chu Gia Dực và Hàn Giai Giai đồng thời nhìn về phía Chu Gia Trạch, biết rõ tính cách của anh nên bọn họ nhìn nhau cười
Cả người Chu Gia Dao mặc toàn màu đen, ngay cả trên mặt cũng đeo kính mát đen lớn, trên lưng cô đeo một chiếc túi lớn, trực tiếp đi về phía bọn họ. Chu Gia Trạch đánh giá em gái của anh một chút, không hiểu sao lại nở nụ cười
Chu Gia Dao cũng rất nể mặt, trực tiếp tặng anh một vòng ôm thật lớn, Chu Gia Trạch sau khi ôm đáp lại cô, chỉ sợ không đủ náo nhiệt, nhất định phải bồi thêm một câu: “Xem ra Gia Dao vẫn quan tâm anh ba nhất, tặng cái ôm đầu tiên của em cho anh”
Chu Gia Dực cũng không ngại: “Tuổi của bọn anh cách biệt, hai đứa vừa khéo lại vượt qua khoảng cách kia”
Chu Gia Dao phì cười một tiếng: “Thôi đi, anh cả là người đã kết hôn, mình đã không còn quyền ôm nữa, cho nên đành phải tìm một người chưa vợ, có được cái quyền tương ứng rồi”
Chu Gia Trạch nháy mắt mấy cái: “Em không nói sớm, anh đã mất quyền đó từ mấy trăm năm trước rồi”
Chu Gia Dực chủ động tiếp lấy ba lô của cô, còn Chu Gia Dao lại nắm tay Hàn Giai Giai, có ý nghĩa thân thiết, bản thân Chu Gia Dao là một người lười biếng, quá hạn trở về mới phát hiện đồ cần thu dọn rất nhiều, cái gì cũng tiếc không muốn bỏ, cuối cùng cô chỉ có thể bỏ chúng lại, vì thế khi phát hiện đồ của mình cũng không nhiều, trong nháy mắt cô mất thăng bằng
Á