Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322780

Bình chọn: 9.00/10/278 lượt.

nhà trong ánh mắt ngẩn ngơ nghi ngờ của mẹ.

Đến biệt thự ở lưng chừng núi của nhà họ đoàn, còn chưa đến bảy giờ. Ở bên ngoài biệt thự, công nhân đã bận rộn tới lui.

Vệ Lam do dự đứng ở cửa biệt thự. Quản gia từng gặp cô vào mấy ngày trước trong buổi tiệc sinh nhật của hai cậu chủ song sinh, nhìn thấy cô, nên đi ra hỏi: “Cô Lam, cô tìm ông Đoàn sao?”

Vệ Lam gật đầu, để tránh nhầm lẫn, nói thêm một câu: “Tôi tìm Đoàn Chi Dực.”

“Thì ra cô đến tìm cậu chủ, cô đi theo tôi, cậu chủ vừa thức dậy, đang ở vườn hoa chơi với hai cậu chủ nhỏ.”

Quản gia dẫn Vệ Lam đi, đi qua một con đường đá thật dài, đến vườn hoa ở phía sau biệt thự.

Quản gia định gọi một tiếng, Vệ Lam lại làm động tác tay im lặng, từ từ đi về phía trước.

Bên trong những khóm hoa um tùm vào mùa xuân, vang lên tiếng cười đùa của người lớn và trẻ con.

Vệ Lam đi về phía trước, đứng sau những bụi hoa nhìn. Đó là Đoàn Chi Dực và hai anh em song sinh.

“Anh ơi, anh ơi, anh có thể giống Tôn Ngộ Không, leo lên cái cây kia không?”

“Chân anh hai không khỏe, không thể leo lên được.”

“Anh Tử Chính nói, chân anh hai do bị tông xe, lúc đó anh hai có phải rất đau không?”

“Ừ, có một chút.”

Vệ Lam che miệng, cắn bàn tay mình, dùng sức nhận nhịn, không để cho mình khóc thành tiếng.

Vài giây sau, cô đột ngột bước ra, ôm lấy Đoàn Chi Dực từ phía sau.

Bị người khác ôm mình, cả người cứng đờ, giống như bị hù dọa một phen, vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng không nhúc nhích. Cho đến khi hai nhóc quỷ, đung đưa lôi kéo hai người lớn kì lạ kia: “Chị ơi, chị sao vậy? Sao chị lại khóc?”

“Vệ… Vệ Lam, là em sao?” Đoàn Chi Dực nghi ngờ mở miệng, nhẹ nhàng gở tay cô ra.

Anh vừa mở miệng, Vệ Lam đang khóc nức nở, bỗng dưng khóc thét lên, cô ôm chặt lấy thắt lưng của anh, không cho anh đẩy mình ra, dựa vào lưng anh, giọng nói dứt quãng: “Đoàn Chi Dực, sao anh lại ngốc thế hả? Sao anh không chịu nói gì hết vậy hả?”

“Vệ Lam, em sao vậy?” Đoàn Chi Dực hơi dùng sức, cuối cùng cũng quay người, để cô ôm mình từ phía trước.

“Em biết hết rồi, em biết hết mọi chuyện rồi. Chân của anh vì em mới bị thương. Em xin lỗi, Đoàn Chi Dực, em xin lỗi anh.” Vệ Lam khóc sướt mức, mất hình tượng nói: “Em sẽ không rời xa anh nữa, mai mãi cũng không rời xa anh.”

Tim Đoàn Chi Dực nhói lên, rồi lại buông lỏng ra, nói: “Em biết rồi, Chuyện lâu như vậy, ngay cả anh cũng quên, có nói cũng không phải là chuyện lớn lao gì.” Nói xong, trong đầu chợt lóe lên, giữ chặt lấy cánh tay cô, cúi đầu nhìn gương mặt khóc sướt mướt của cô, trên mặt là vẻ xúc động không thể tin được. “Em vừa nói cái gì?”

“Em mãi mãi cũng không rời xa anh.” Vệ Lam khóc thút thít, lại bắt đầu thấy mắc cười, ôm lấy cổ anh, nhìn vào ánh mắt đang kinh ngạc của anh.

————————————

[1'> Lôi Phong: Một chiến sĩ cộng sản Trung Quốc, khi còn sống đã giúp đỡ rất nhiều người, nhắc đến anh là nhắc đến tinh thần xả thân quên mình vì người khác

Dịch: Mon

Đoàn Chi Dực vòng tay ôm eo cô, kéo cô vào lòng mình.

“Anh hai, chị, hai người thật là xấu hổ!” Hai cậu nhóc song sinh vẫn còn ở đấy, thấy hành động của hai người thì cười đùa giễu cợt. Con nít bảy tuổi, đã lờ mờ hiểu chuyện.

Lúc này Vệ Lam mới nhớ ra bên cạnh còn có người, cô xấu hổ đứng thẳng người dậy, nhìn hai cậu nhóc đang thích chí kia.

Đoàn Chi Dực giả vờ trừng mắt với hai cậu nhóc đang cười khúc khích kia: “Con nít biết gì, qua bên kia chơi đi.”

Quản gia ở bên ngoài, có lẽ nghe bên này ồn áo nên chạy vào, một tay một đứa, dắt hai tiểu thiếu gia đi: “Đi thôi đi thôi, theo bà ra ngoài chơi, đại thiếu gia và chị kia còn có việc phải làm.”

Vệ Lam thấy hai đứa trẻ bị dắt đi nhưng cứ vài bước là ngoái đầu lại, nháy mắt ra hiệu với họ.

“Trẻ con bây giờ đúng là con nít quỷ, nhưng cũng thật đáng yêu.” Cô cười.

Vừa nói xong, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên giữa vườn hoa yên tĩnh.

Vệ Lam lấy ra xem, là điện thoại từ nhà gọi đến. Cô nhấn nút nghe, đầu bên kia truyền đến giọng nói có vẻ khác thường của mẹ cô.

Đoàn Chi Dực chỉ nghe thấy cô gọi mẹ một tiếng, sau đó dạ dạ vài cái chứ không nghe rõ bên ấy nói gì.

Vệ Lam ngắt máy, mặt hiện lên vẻ vui mừng, ngẩng cao đầu, nắm lấy tay anh: “Đi thôi, về nhà với em, mẹ em muốn gặp con rể tương lai.”

Nhưng điều bất ngờ là Đoàn Chi Dực lại cứng đờ người, đứng im không nhúc nhích, hơi cúi đầu, chân mày khẽ chau lại, sắc mặt thoáng thay đổi.

Vệ Lam nghi hoặc quay đầu lại nhìn anh: “Anh sao thế?”

Đoàn Chi Dực như đang ngẫm nghĩ gì đó, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô: “Mẹ em cũng biết chuyện tai nạn xe cộ rồi sao?”

Vệ Lam ừ một tiếng: “Em đưa cho mẹ xem cái CD Quách Tử Chính đưa cho em rồi.”

Đoàn Chi Dực lại im lặng, đến khi nụ cười của Vệ Lam cứng lại trên môi thì anh mới nói nhỏ: “Có phải vì tai nạn mà mọi người muốn báo ân không?”

Vệ Lam ngẩn ra, không dám tin mà nhìn anh, không biết tại sao anh lại nghĩ vậy? Đúng là vì biết năm đó anh cứu cô nên mới bị thương ở chân nên cô mới đến tìm anh, nhưng lẽ nào ai cứu cô thì cô cũng lấy thân báo đáp sao? Cho dù người đó là anh A anh B, ông C ông D sao? Chỉ cần là ân nhân


Duck hunt