Polaroid
Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322753

Bình chọn: 7.5.00/10/275 lượt.

ảnh hoàn chỉnh.

Vệ Lam vừa lái xe đạp vừa đeo tại nghe, chạy băng qua ngã ba. Một chiếc xe thể thao chạy như bay, tốc độ vượt qua một trăm km/h, đang định vượt đèn đỏ ngay ngã ba. Mà lúc này, chiếc xe màu xám kia vốn định giảm tốc độ, thì đột ngột tăng tốc, quay đầu xe chặn chiếc xe đang chạy như bay định tông vào Vệ Lam.

Tất cả xảy ra trong nháy mắt, mà Vệ Lam đang đeo tai nghe lắc đầu qua lại, hồn nhiên không hề biết gì, lúc hai chiếc xe tông vào nhau, người cũng đã chạy qua khỏi ngã ba, rẽ sang một con đường khác, cảnh tai nạn giao thông này bị quăng lại ở phía sau, cô không hề biết đến.

Vệ Lam còn nhớ, khoảng chừng cuối học kỳ năm lớp mười, ba đi công tác mua cho cô một cái tai nghe nhập khẩu. Khoảng thời gian đó, cô yêu thích đồng bọn này đến không tách rời, gần như lúc nào cũng đeo tai nghe, đi đường ăn cơm lái xe, mỗi phút mỗi giây. Hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui mới, còn thường xuyên bật âm thanh thật lớn, mắt điếc tai ngơ với mọi thứ xung quanh.

Cho nên, mới có chuyện, xảy ra vụ tai nạn nghiêm trọng cách cô không xa, nhưng cô hoàn toàn không biết gì.

Một người để cho người khác biết một sự thật nghiêm trọng khó tin xảy ra từ lâu, giống như đang dần dần vén bước màn che lên.

Tay Vệ Lam run rẩy, tìm số điện thoại của Quách Tử Chính. Cám ơn trời đất, điện thoại cô còn lưu số của anh ta.

“Alo!” Bên kia vang lên tiếng thờ ơ của một người đàn ông.

“Quách Tử Chính, đoạn phim tông xe bên trong chiếc CD anh đưa cho tôi, lúc đó có phải Đoàn Chi Dực không?”

“Tôi còn cho rằng em sẽ không xem đó!” Quách Tử Chính cười khẽ, giọng nói nhẹ như gió thoảng mây bay: “Đúng vậy, người lái chiếc xe màu xám là thằng em họ ngốc nghếch của tôi, lúc đó nó vừa lấy được bằng lái thì lại gặp tại nạn nghiêm trọng đến gãy chân, em xem lúc đó có phải rất mạo hiểm không?”

Hô hấp của Vệ Lam gấp đến hỗn độn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Quách Tử Chính lại giở giọng điệu vô tội nói: “Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa. Lúc cảnh sát giải xử lý vụ tai nạn này, đưa đoạn phim cho chúng tôi xem, ngay cả dì dượng cũng sững sốt, còn tưởng cái thằng Đoàn Chi Dực này muốn tìm đường chết đó! Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy có chỗ không đúng, lúc đó mặc dù nó không vui vẻ lắm, nhưng đã nhận được thông báo cử đi học, còn đang chuẩn bị cho một cuộc thi bóng rổ lớn, sao lại đột ngột đi tìm cái chết chứ. Nhưng hỏi nó tại sao thì nó vẫn không chịu nói, chỉ nói mình lái ẩu thôi.” Anh ta dừng lại, chuyển đề tài. “Vệ Lam, em giúp tôi nghĩ thật kỹ xem, lúc đó tại sao nó lại làm như vậy chứ?”

Vệ Lam chỉ cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, một hồi lâu cũng nói không nên lời.

Hai người ôm cái điện thoại im lặng rất lâu, Quách Tử Chính ở đầu dây bên kia thở dài rồi mở miệng: “Vệ Lam à, đoạn phim tông xe kia là lấy từ chỗ cảnh sát, đem về nhà nghiên cứu rất lâu, sau đó mới lờ mờ cảm thấy Đoàn Chi Dực vì muốn ngăn chiếc xe không tông vào người lái chiếc xe đạp, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn cảm thấy vô lý. Hơn nữa với tính cách lạnh lùng của nó, cho dù Lôi Phong[1'> thời nay cũng không thể làm ra chuyện như thế. Lúc đó nghĩ không ra nên cũng không tiếp tục đi sâu hơn. Cho đến khi tôi biết em, tôi lấy đoạn phim đó ra xem, mới hiểu ra mọi chuyện.”

Vệ lam cắn môi, một câu cũng nói không ra, ngay cả khi điện thoại ngắt máy rồi, cũng không biết.

Hình ảnh lúc đầu gặp Đoàn Chi Dực, từng chuyện từng chuyện hiện ra.

Lúc cô có thái độ lấy làm tiếc và thương hại về cái chân trái tàn tật của anh, sự xấu hổ của anh, lúc đi theo phía sau anh, sự mất kiên nhẫn của anh, cô mắng anh là thằng thọt, sự tức giận của anh.

Lúc đó cô chỉ cảm thấy anh là một thằng u ám keo kiệt không nói lý lẽ, lại không biết rằng sự tức giận đó của anh là điều đương nhiên.

Cô không dám tưởng tượng, anh vào lúc đó, bởi vì cứu mình mà bị tàn tật, làm thế nào thừa nhận cô, một kẻ cay nghiệt không biết những chuyện đó?

Thức trắng nguyên đêm. Tinh thần của Vệ Lam lại tươi tỉnh.

Buổi sáng chưa đến sáu giờ, cô liền rửa mặt ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài. Đi đến cửa, vừa hay đụng phải mẹ Vệ Lam vừa thức dậy, bà nghi ngờ nhìn con gái bằng ánh mắt quái dị, hỏi: “Con đi làm sớm vậy sao?”

Vệ Lam lắc đầu: “Con đi tìm Đoàn Chi Dực.”

Mẹ Vệ Lam ngẩn người một lúc, không tỏ thái độ gì, chỉ nhíu màu lên: “Lam Lam, con nổi điên gì vậy? Con nói mớ sao?”

Vệ Lam nhắm mắt lại hít một hơi, quay người đối diện với bà: “Mẹ à, con không muốn cãi nhau với mẹ nữa. Con chỉ nói cho mẹ biết, con gái mẹ, cả đời này chỉ cần một mình Đoàn Chi Dực.”

“Con…” Mẹ Vệ Lam vì những lời nói kỳ lạ của cô, kinh ngạc một hồi nói không ra lời.

Vệ Lam bình tĩnh lấy chiếc đĩa CD trong tay mình dúi vào tay bà: “Mẹ, đây là chuyện mười một năm trước, cảnh Đoàn Chi Dực bị tông xe, mẹ xem đi, rồi mẹ sẽ biết hết mọi chuyện. Anh ấy có nhiều khuyết điểm, cũng làm rất nhiều chuyện sai trái. Nhưng so với những điều tốt đẹp anh ấy dành cho con, đó chỉ là những điều nhỏ bỏ không đáng gì.”

“Lam Lam…” Con gái nói chuyện nghiêm túc đến kỳ lạ, làm cho mẹ Vệ Lam như lọt vào trong sương mù.

Vệ Lam không giải thích thêm, rời khỏi