Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323272

Bình chọn: 8.5.00/10/327 lượt.

g thể trơ mắt nhìn cô ấy mất hết danh dự như vậy được.”

“Nhưng bài báo viết vậy về cô ấy rốt cuộc có phải thật không?”

“Nửa thật nửa giả, thêm măm dặm muối

chính là cái dạng mà em thấy đó.” Anh dừng một chút, “Tấm ảnh mà em thấy anh và cô ấy là của ba năm trước, khi Azre chuẩn bị tiến vào Trung

Quốc. Bởi vì mọi xét duyệt gặp phải phiền phức, Trần Vũ Yên phải đi tìm

người phụ trách phê duyệt cấp cao để đàm phán, không ngờ khi uống rượu

cùng mấy người đó lại bị bỏ thuốc, khi anh tìm được cô ấy, cô ấy đã…

trong tấm ảnh chính là anh đưa cô ấy ra khỏi khách sạn.”

Cuộc sống của Vệ Lam rất đơn giản, hoàn

toàn không tưởng tượng ra được chuyện bẩn thỉu như vậy, liền khiếp sợ vô cùng, sửng sốt đứng tại chỗ nhìn anh, cả buổi cũng không nói ra được

gì.

“Lam Lam, là con à?” Hai người đang im lặng, đột nhiên một giọng nữ truyền đến cắt ngang bầu trời đêm yên tĩnh.

Vệ Lam và Đoàn Chi Dực giật mình, vẫn là Vệ Lam có phản ứng đầu tiên, buông tay Đoàn Chi Dực ra, chạy về chỗ mẹ

cô đứng cách đó hơn mười thước: “Mẹ, sao mẹ xuống đây?”

“Mẹ thấy hồi lâu mà con không về phòng,

gọi cũng không đáp, ngồi dậy thì thấy con hoàn toàn không có nhà, nên

xuống đây tìm con.” Mẹ Vệ Lam nhìn về phía Đoàn Chi Dực đứng trong bóng

đêm, nói với cô, “Cậu đó chính là người con nói con quan tâm đó à? Sao

trễ vậy mà còn tới tìm con? Nhưng mà nếu đã đến rồi sao lại không cho

cậu ta lên lầu để mẹ gặp mặt chứ?”

Nói xong liền muốn đi về phía của Đoàn Chi Dực.

Vệ Lam vội vàng giữ lấy mẹ: “Anh ấy chỉ

tìm con có chút chuyện, trễ thế này cũng không thích hợp để nói chuyện,

nên để lần sau gặp đi, anh ấy đang chuẩn bị đi!” Nói xong, cô khoa

trương vẫy vẫy tay về phía Đoàn Chi Dực: “Anh lái xe cẩn thận chút nhé!”

Mẹ cô hoài nghi nhìn cô, lại nhìn về

phía người đang xoay người muốn bước vào trong xe kia, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, hất tay Vệ Lam ra, bước nhanh về phía anh: “Cậu từ từ đã!”

Vệ Lam cắn môi, thầm nghĩ, thảm rồi.

Đoàn Chi Dực cứng nhắc dừng lại động tác mở cửa xe, chậm rãi xoay người, đối diện với người đang đi về phía

mình, khẽ lên tiếng: “Cô, chào cô!”

Mẹ Vệ Lam nhíu mày lại, một đốm lửa bốc

lên trong đầu, chỉ hai ba bước đã đến trước mặt Đoàn Chi Dực, nương theo ánh đèn đường mờ nhạt, thoáng nghiêng đầu nhìn về phía người thanh niên trước mặt. Lát sau, vẻ mặt chấn động mạnh, khó tin mở miệng: “Là cậu!”

“Thưa cô…” Đoàn Chi Dực mất tự nhiên gọi một tiếng, nhìn về phía Vệ Lam trong bóng đêm.

Vệ Lam hít sâu một hơi, chạy đến, kéo

tay mẹ cô lại: “Mẹ, vào nhà con sẽ giải thích với mẹ sau!” Nói xong,

nháy mắt với người đang đứng sững tại chỗ, “Đoàn Chi Dực, anh về trước

đi, có chuyện gì mai nói.”

Mẹ Vệ Lam giận dữ, cũng không nhìn Đoàn

Chi Dực, chỉ nhìn vào mắt con gái mình, nắm lấy tay cô kéo cô về: “Để mẹ xem con sẽ giải thích thế nào với mẹ?”



Dịch: Thanh Dạ

Suốt cả quãng đường từ thang máy về đến nhà, mẹ Vệ Lam cứ kéo Vệ Lam

đi mà không nói lời nào, sau khi cả hai người đều vào cửa, bà dùng sức

đóng sầm cửa lại.

Vệ Lam run lên một cái rồi ngồi xuống, nói nhỏ: “Mẹ à, mẹ nhẹ một chút, coi chừng ảnh hưởng kế bên đó.”

Mẹ Vệ Lam liếc xéo cô, bật tất cả các đèn trong nhà lên, xụ mặt gào

thét với cô: “Nhẹ cái gì mà nhẹ! Lúc này rồi con còn lo mấy chuyện đó

sao? Con nói cho mẹ biết, cái thằng đó rốt cuộc là sao? Có phải cái

thằng khốn đó lại bám lấy con, uy hiếp con không hả?”

Vệ Lam xua tay liên tục: “Không có không có đâu mà.”

“Vậy con nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chính mắt mẹ nhìn thấy hai chúng bay đêm hôm khuya khoắt đứng với nhau ở dưới nhà, con đừng

nói với mẹ là không có chuyện gì nhá?”

Vệ Lam đi đến trước mặt bà, kéo bà ngồi xuống ghế sofa, nói: “Mẹ à,

mẹ đừng giận mà. Chuyện đó…. bây giờ còn và Đoàn Chi Dực đang quen nhau, nhưng anh ấy không có xấu như những gì mẹ nghĩ đâu mà. Đúng, không sai, lúc trước anh ấy làm những chuyện xấu với con, nhưng đó chỉ là chuyện

lúc nhỏ thôi mà, thời đó bọn con còn chưa hiểu chuyện, hơn nữa lúc đó

anh ấy cũng đâu có làm thật chuyện gì với con đâu. Bây giờ bọn con cũng

lớn như vậy rồi, biết rõ mình đang làm gì, cũng biết mình cần phải làm

gì mà.”

“Lam Lam!” Mẹ Vệ Lam quát cô: “Mẹ cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, nhưng con có biết thằng đó là con nhà thế nào không hả? Nếu mẹ

nhớ không lầm, ba nó lập nghiệp bằng con đường hắc đạo, còn mẹ nó thì có bệnh thần kinh rồi tự sát rong bệnh viện. Đứa con lớn lên trong gia

đình như vậy, làm sao có thể bình thường hả? Hơn nữa, người nhà họ Đoàn

có gia thế lớn thế nào, con có biết không hả? Đừng có treo cao, đừng có ở đó mà treo cao!”

“Con biết mà, mẹ.” Vệ Lam thấy mẹ cô vừa nói vừa thở hì hụt, vội vã

chạy đến xoa lưng giúp mẹ bớt giận, nói: “Nhưng mẹ cũng không thể vì ba

mẹ anh ấy như vậy mà phủ nhận toàn bộ con người anh ấy. Hơn nữa anh ấy

đã rời khỏi nhà họ Đoàn từ lâu, tự mình lập nghiệp nhiều năm rồi mà.”

Mẹ Vệ Lam hít sâu vài cái, nói: “Mẹ biết bây giờ mẹ có nói gì con

cũng nghe không vô, được, con nói cho mẹ biết, hai đứa quen nhau bao

lâu, đi đến bước nào rồi hả?”

“Sau khi chia tay


Polaroid