
n tức thương nghiệp, tranh chấp quyền lợi, niềm vui của
cuộc sống là ở chỗ tiêu diệt đối thủ cạnh tranh, sau đó để cho đoàn đội
mình đi tuốt đằng trước, rất buồn cười! Chúng tôi cũng có đoàn đội,
nhưng là vì lợi ích đoàn đội mà sống, mỗi người run như cầy sấy mà muốn
giữ vững bát cơm của mình, không tiếc chen lách lật đổ đối phương, chỉ
vì quy luật cạnh tranh công ty khôn sống mống chết."
"Thật phức tạp... Vậy anh... Sau này cũng sẽ yêu một người, muốn cùng cô ấy gần nhau chứ?" Đường Gia Nghê cẩn thận đặt câu hỏi.
"Trừ phi người đó... Là cô!" Ánh mắt của Doãn Trạch Vũ nhìn chằm chằm vào
cô, ánh mắt dừng ở trên mặt cô, làm cho tim cô đập thình thịch.
"Không có ai biết được quá khứ của tôi, nhưng tôi cảm thấy tối hôm nay tôi đã
nói quá nhiều." Anh thu lại tình cảm của mình, mở ra hai tay.
"Có vẻ anh rất biết khống chế cảm xúc của mình." Cô phun ra một câu mang tính chất suy đoán.
"Tôi sẽ không để cho cảm xúc của mình phóng ra ngoài, Gia Nghê, tôi rất muốn quý trọng cô, đồng thời tôi biết cô cũng có cảm giác với tôi, nhưng,
rất xin lỗi chính là, cho dù sẽ thích, cô cũng chỉ có thể làm tình nhân
của tôi." "Chính là cái loại nhân tình bí mật mà cả đời không thể lộ ra ngoài ánh sáng đúng không?" Cô nghi hoặc.
"Thông minh." Anh cười cười, không ai biết trong nụ cười mê người kia của anh
là hàm chứa tình cảm phức tạp cỡ nào, nếu như anh có thể lựa chọn, anh
muốn nói với cả thế giới rằng anh yêu cô. Loại này lui mà tìm phương
thức yêu tiếp theo, cách che dấu và cách bảo vệ nhân tình bí mật, thật
sự là không tôn trọng phần tình cảm chân thành này, nhưng, cô lại không
thể hiểu được.
"Có phải người có tiền đều thích như vậy hay
không?" Trên mặt Đường Gia Nghê mang theo sắc mặt giận dữ, làn môi đều
đang run rẩy.
"Nếu như em yêu tôi, tin rằng em sẽ không để ý." Anh điềm tĩnh như thường.
"Nực cười! Yêu như thế có ý nghĩ sao? Tôi không cần cái loại quan hệ mập mờ
này, anh có thể phụ lòng tình cảm người khác, nhưng anh không thể để cho ánh mặt trời vốn tham sống sống ở trong góc tối, như thế rất ích kỷ!"
Lần này Đường Gia Nghê thực sự tức giận, nhanh chóng mang vào dép muốn rời
đi, lại bị anh dùng sức ôm vào trong ngực, cánh môi lạnh lẽo rơi ở trên
môi cô, điên cuồng mà từ hôn nông biến thành hôn sâu, lại trở nên cuồng
nhiệt, cuối cùng hóa thành dịu dàng...
Đột nhiên hô hấp của cô
giống như ngừng vậy, choáng váng không biết phương hướng, người đàn ông
này quá đáng sợ, biểu lộ ra yếu ớt của anh, để cho cô đồng tình tâm lan
tràn, giống như là một thứ mồi nhử để cho cô sa vào, lại làm cho tình
cảm nóng bỏng của mình cuốn lấy mình, trong nháy mắt làm cho cô bị bao
phủ ở trong một bầu không khí nguy hiểm, không cách nào tự thoát khỏi.
Doãn Trạch Vũ hôn cánh môi mềm mại ấm áp của cô, hấp thu hương thơm ngọt
ngào bên trong, vốn là muốn lướt qua là ngừng, nhưng bởi vì tình cảm
phức tạp của cô đối với anh vừa kháng cự lại vừa quyến luyến, dẫn đến
muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, làm cho tình thế càng không thể vãn
hồi. Một tay kiềm cô hôn sâu, một bàn tay khác dò vào dưới vạt váy ngủ
của cô, dò vào trong quần lót của cô...
Đầu ngón tay không chút
do dự thăm dò vào mềm mại của cô, chất lỏng nồng đặc trượt ra, cảm nhận
được thân thể cô mẫn cảm co rút một chút, từ trong lòng anh phát ra một
hồi thõa mãn, sau đó buông cô ra.
Thật lâu, Doãn Trạch Vũ bình ổn hô hấp, giúp cô kéo lên dây đai trợt xuống bên bả vai, kéo vạt váy ngủ
xong, vén đầu tóc rối bời của cô đến bên bả vai, quần áo xốc xếch của cô có vẻ tương đối mê người, anh muốn chiếm lấy cô, nhưng không phải ở chỗ này.
Doãn Trạch Vũ vẫn thở gấp không ngừng bá đạo nói với cô: "Đỡ tôi trở về phòng."
Đường Gia Nghê không thể không đỡ anh ta trở lại phòng ngủ của anh ta, nhưng
mới dàn xếp anh ngồi ở trên giường, Doãn Trạch Vũ đã nắm ôm cô nặng nề
mà án ở trên giường lớn mềm mại.
Doãn Trạch Vũ đè lên trên thân
thể của cô, cảm nhận được chính là thân thể mềm mại của cô, bụng dưới
của anh chống đỡ bụng dưới của cô, cô không thể động đậy, anh lại nhìn
thấy đường rãnh ngực mê người kia của cô...
Đoạt lấy vô số gái
đẹp, chỉ riêng cô có một loại hấp dẫn tuyệt vời đối với anh, anh không
khống chế nổi bản thân muốn được thưởng thức cô, mà những lo lắng về hậu quả lâu dài kia, khi đối mặt với cám dỗ như thế, sớm đã mất đi hiệu
lực.
Anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cô, giống như là muốn
lần nữa nhận biết cô, cô bị cơ ngực vạm vỡ của anh chống đỡ ở trên
giường, bộ ngực của cô kịch liệt phập phòng, ngay cả hô hấp cũng trở nên dè dặt cẩn trọng.
Nước da vô cùng mịn màng, rất hấp dẫn, Doãn
Trạch Vũ hơi di chuyển tư thế cơ thể một chút, nhẹ nhàng kéo xuống dây
đai của cô, hai thịt non tròn cao thẳng đầy đặn liền miêu tả sinh động.
Cánh tay Đường Gia Nghê che ở trước ngực, vì câu nói trước đó “chỉ có thể
làm tình nhân” của hắn mà canh cánh trong lòng, nhưng không cách nào
kháng cự lại cảm giác bức bách ở bụng dưới cứng rắn của anh trên bụng
cô.
Anh như một loại mê muội uốn tách cánh tay của cô ra, khẽ liếm quả anh đào đỏ tươi ướ