Không Muốn Cưới Trạch Nữ

Không Muốn Cưới Trạch Nữ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323985

Bình chọn: 8.00/10/398 lượt.



Cô gật đầu, không hỏi nhiều, nhưng lại buồn bực người nào mà lại gọi cho anh lúc hai giờ sáng?

Quản Mục Đông đi đến trước cửa nghe điện thoại, hạ thấp giọng: "anh Quang, có chuyện gì?"

"Chuyện chỉ có cậu mới có thể làm được. Có thể ra ngoài không?"

Quả nhiên lại là chuyện đó: "Người đó không muốn đi bệnh viện sao?"

"Ừ, không biết nó nghe người anh em nào nói, chúng ta có bác sĩ chuyên xử

lý việc này, nên không chịu đi. Tiểu tử này sợ trong nhà biết, nói ông

già nó sẽ cắt đứt nguồn kinh tế của nó. Anh không ép cậu, cậu không muốn làm thì thôi."

". . . . . . Các anh đang ở đâu?" Nếu không phải

nợ ân tình với anh Quang, anh thật sự không muốn lại nhúng tay vào những chuyện như vậy.

"Đang ở bên ngoài phòng khám của cậu."

"Các anh vào trước đi, đợi em 20 phút, em đang ở bên ngoài với bạn, đưa cô ấy về nhà trước."

"Được." Anh Quang ý vị sâu xa nói: "Thật ra người này, cậu cũng đã gặp rồi, đến đây thì biết."

Quản Mục Đông cúp máy, quay lại chỗ ngồi, áy náy nói với Trạm Tâm Luân: "Anh phải đi rồi, có một chú chó ngã bệnh, nửa đêm nôn mửa suốt, anh đến

bệnh viện xem thử."

"Ờ? Vậy anh mau đi đi, những món chưa ăn xong thì gói mang về."

Đôi mắt trong veo của cô nhìn anh, không có một chút sự hoài nghi, khiến

anh có cảm giác tội lỗi, trong nháy mắt muốn nói cho cô biết nguyên nhân thực sự. Anh chưa từng nói việc này với bất kỳ người bạn gái nào, họ

chỉ biết trên người anh đầy hình xăm thì đã sợ rồi, cô thì sao? Cô không thèm để ý đến hình xăm, cũng có thể sẽ không thèm để ý đến việc anh có

dính dáng đến bạn bè trong băng nhóm xã hội đen ư? Anh không dám nói với cô, cũng hối hận, cần gì phải đồng ý chứ? Anh Quang cũng đã nói anh có

thể từ chối, hay là lúc đến đó anh nên từ chối. . . . . .

Anh nhíu mày, không muốn đi, vô thức để lộ ra vẻ mặt không vui.

Trạm Tâm Luân lại cho rằng anh không muốn làm gián đoạn cuộc hẹn mà đi làm

việc, vì vậy khuyến khích anh."Đi đi, người chủ của con chó đó, nhất

định rất lo lắng, chỉ có thể dựa vào anh. Đổi lại là Cẩu Kỷ nửa đêm bị

bệnh, anh có thể chữa bệnh cho nó, em cũng sẽ rất cảm kích."

"Anh nghĩ Cẩu Kỷ chỉ cần cắn anh một cái thật mạnh, ngay lập tức bệnh gì cũng sẽ hết."

Cô cười: "Có em ở đây, nó sẽ không thể cắn anh."

Quản Mục Đông nhờ chủ quán đem thức ăn còn lại gói về, vợ chồng chủ quán nở

nụ cười rực rỡ tạm biệt hai người họ, sau đó anh lái xe đưa Trạm Tâm

Luân về.

Cô ngồi ở trong xe, nhìn đèn đường thưa thớt bên ngoài

cửa sổ, cảnh đường phố thụt lùi lại phía sau. Cứ như vậy mà tách ra

sao? Mới vừa xác nhận tâm ý của nhau, cô muốn nán lại bên cạnh anh lâu

hơn một chút, nói chuyện với anh nhiều hơn một chút.

Cô hỏi: "Chú chó kia bị bệnh gì thế?"

"Ặc, nghe thấy chủ nó mô tả trong điện thoại, anh cũng không thể đoán được,

có thể chỉ là bệnh vặt." Quản Mục Đông cẩn thận trả lời.

"Chữa bệnh cho nó sẽ lâu lắm ư?"

"Chắc sẽ không lâu, nếu không nghiêm trọng, tiêm một mũi là được."

"Ừm. Vậy. . . . . ." Nói đi, cũng không phải yêu cầu quái gở gì: "Hay là em có thể qua đó với anh?"

Anh liếc nhìn cô một cái, đã đoán được ý định của cô: "Em muốn đi theo anh?"

Mặt cô nóng lên, giả vờ cân nhắc: "Chỉ là đề nghị mà thôi, dù sao em vẫn chưa buồn ngủ lắm."

"Không được, em nên ngủ." Anh cũng không nỡ đưa cô trở về, nhưng không thể để

cô đi theo đến phòng khám, bởi vì cái mà anh phải chữa trị không phải là chó: "Không muốn ngủ cũng phải ngủ, như thế mới không tiều tụy như sáng hồi hôm qua, sắc mặt rất tệ."

"Rất xấu đúng không?" Cô vô thức sờ sờ hai má.

"Không phải, là anh nhìn thấy mà đau lòng." Anh một tay lái xe, một tay ôm cô

vào lòng: "Em nên ngủ, hồi phục lại tinh thần, cuộc hẹn sau --" cô chợt

quát to một tiếng, dọa anh giật mình: "Sao thế?"

"Chúng ta vừa rồi....trong tiệm. . . . . . vợ chồng chủ quán đều đã nhìn thấy. . . . . ." Tai cô đỏ bừng.

Anh cười to: "Bây giờ em mới nghĩ đến sao? Em đó, có lúc phản ứng rất nhanh khiến anh chống đỡ không kịp, có lúc lại cực kỳ chậm chạp . . . . . ."

Anh nói nhỏ bên tai cô: "Đáng yêu đến mức khiến anh muốn cắn một cái."

Cô nghe xong, xấu hổ, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, thân thể mềm nhũn nóng bừng hồi lâu.

Anh đưa cô đến trước cửa nhà: "Ngủ ngoan nhé, nhớ phải mơ thấy anh."

Giọng điệu của anh giống như đang nói chuyện với con nít, cô không thích bị

xem là con nít, nhưng những lời anh nói, chỉ làm cô cảm thấy ngọt ngào

được che chở.

Cô trở về phòng, thay áo ngủ, ngồi trên giường, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, cả phòng sáng ngời tĩnh lặng. Cô đã từng thích

trước khi đi ngủ sẽ hưởng thụ sự yên tĩnh một thân một mình, nhưng tối

nay, yên tĩnh biến thành cô đơn, nhắc cô, anh không ở bên cạnh.

Cô tự xưng là người phụ nữ độc lập kiên cường, công việc và cuộc sống đều

có kế hoạch, cuộc sống bận rộn phong phú, chỉ riêng công việc là có thể

lấp đầy cuộc sống, thỏa mãn trong lòng, viết bằng cả trái tim, thổ lộ

tâm tình.

Anh là dòng nước, tưới mát đáy lòng tĩnh lặng của cô,

đánh thức ký ức tình yêu, những điều tốt đẹp và vui vẻ, cười đùa với

anh, trong nháy mắt liền bị nghiện, rơi vào tình yêu.

Cô có c


Insane