Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328152

Bình chọn: 9.5.00/10/815 lượt.

Duệ Đế ba mươi bảy tuổi, hai người hợp táng hoàng lăng (chôn cùng trong mộ hoàng thất)…… Trẫm, không thể cho nàng một thân phận, nàng đã là

người chết, trẫm cho không được, trẫm cái gì cũng cho không được……” Nói

đến đây, hắn đột nhiên run lên.

Phiêu Tuyết vội vàng ôm lấy hắn, không thể để hắn phát cuồng, không thể, không thể.

“Sử sách không thể sửa sao? Ngươi là Hoàng Thượng, nhất định có thể, nhất định có thể……”

“Trẫm sửa như thế nào?” Tuấn Lạc hỏi ngược lại.

“Để trẫm chiêu cáo thiên hạ, tây cung

Thái Hậu bị nhốt như chó nuôi trong lồng mười lăm năm? Để một sự kiện

như vậy lưu truyền muôn đời? Sau đó hủy diệt hình ảnh tốt đẹp duy nhất

còn sót lại của nàng trên thế gian? Vậy trẫm tình nguyện để nàng sớm

chết đi, ít nhất còn có thể lưu lại một cái thanh danh thuần khiết…..

Hoặc là để trẫm thông cáo thiên hạ, năm đó hợp táng cùng Duệ đế là một

cung nữ xuất thân bần hàn mà không phải Tử quý phi nghiêng quốc nghiêng

thành? Đợi sau trăm tuổi sẽ mở quan tài đế vương để Tử quý phi thật sự

hợp táng cùng tiên hoàng? Chẳng lẽ bảo trẫm không để ý thể diện hoàng

gia, để cho sinh linh thiên hạ cười nhạo một đời hoang đường này?”

Phiêu Tuyết nghe được mà sửng sốt, nàng biết trên lưng hắn đeo rất nhiều, lại không biết trên lưng hắn không

chỉ đeo tình thù đơn giản mà nàng nhìn thấy, đeo trên lưng hắn là cả một quốc gia thịnh vượng, là sự hưng suy của đế vương.

“A Li, là ta suy nghĩ không chu toàn……”

“Làm sao bây giờ, ngươi nói ta làm sao

bây giờ…… làm sao mới có thể trả lại……” Giờ khắc này, hắn không phải là

đế vương, chỉ là một hiếu nhi không thể hiếu thuận với mẹ đẻ.

Tô Tử Hoàn và hắn liếc mắt một cái, đã

mười lăm năm, không phải một ngày…… Đợi con mình có đại quyền, lại vẫn

trốn không thoát vận rủi……

“Có đôi khi ta nghĩ, nếu ta không sinh

ra trong đế vương gia, có phải cũng sẽ không mâu thuẫn như thế này hay

không? Ha ha……” Hắn cười gượng hai tiếng,“Đáng tiếc, thân phận do trời

định, ngay cả chính ta cũng không thể thay đổi”

“Đông Li có đế Tuấn Lạc, bốn tuổi vì

đế, mười lăm năm bị đoạt quyền uất ức, sau khi đoạt quyền vẫn tiếp tục

uất ức” (bốn tuổi lên ngôi hoàng đế)

Phiêu Tuyết đưa tay sờ mặt hắn…… Vuốt ve, gấp đến độ tâm nàng luống cuống: “A Li, ngươi đừng nói như vậy……”

Sắc trời bên ngoài dần tối, trong hoàng hôn mờ nhạt Phiêu Tuyết ôm mặt hắn, nàng sợ phải nhìn thấy hắn bi

thương, Phiêu Tuyết nhắm hai mắt lại, run run tới gần hắn mặt: “A Li, A

Li, không cần khổ sở……”

Tuấn Lạc giống như nhìn thấy thủy quang trong mắt nàng, phản chiếu bi thương vô tận trong hắn, hắn nhắm chặt hai mắt, che lên……

Bên ngoài, Thủy Bích cùng Xuân Tiểu hai người ngáp dài, đột nhiên bên trong không có thanh âm.

Tuy rằng hai người các nàng đều không

nghe được bên trong đang hàn huyên cái gì, nhưng đột nhiên một chút

thanh âm ngắt quãng cũng không có làm cho các nàng cảm thấy thật kỳ

quái.

Xuân Tiểu liếc nhìn Thủy Bích một cái: “Bên trong đã xảy ra chuyện gì?”

Thủy Bích lắc đầu,“Không biết…… Chẳng lẽ là hàn huyên mệt mỏi, ngủ rồi?”

Trong khi hai người này đang lắc đầu…… Không biết bên trong lúc này đang hôn đến hừng hực khí thế, thiên hôn địa ám…… Sáng sớm ngày mùng bốn tháng sáu, thăm viếng kết thúc, loan giá hồi cung.

Trước cửa Cố phủ, Cố Hà Đông cùng Tuấn

Lạc đứng trước xe liễn, Phiêu Tuyết quay đầu nhìn cửa Cố phủ, nhìn bốn

chữ đón khách ‘bồng tất sinh huy’ trên tấm bảng mạ vàng, Phiêu Tuyết thở dài một hơi, đi rồi, sẽ khó trở lại…… (nghĩa: vẻ vang cho kẻ hèn này)

“Trẫm không thể ở lại đến ngày nhị tiểu thư xuất giá, nhưng trẫm đưa lên một phần hạ lễ” Trên mặt Tuấn Lạc mặt

mang theo tươi cười, nói với Cố Hà Đông. “Khánh Hỉ……”

Khánh Hỉ cung kính đi lên,“Có lão nô”

“Phụng dụ lệnh của trẫm, ban thưởng nhị tiểu thư Cố gia một bộ giá y, mười hòm trang sức”

Cố Hà Đông kích động quỳ xuống, đây

chính là vinh quang xuất giá, đều là nhờ phúc Phiêu Tuyết, Cố gia mặc dù sinh toàn nữ nhi, nhưng đều vinh quang a……

Phiêu Tuyết nghe thấy Khánh Hỉ ngân

vang khẩu dụ của Tuấn Lạc, trên dưới Cố phủ đều vui mừng, hộ vệ đi theo

hộ giá đều kinh ngạc, đều nói đại tiểu thư Cố phủ được thánh sủng, cho

nên Cố phủ mới có đãi ngộ không bình thường như vậy.

Thật ra, đây cũng là một thủ đoạn thu

mua Cố Hà Đông và Mặc Duy Thận của Tuấn Lạc, Phi Sương cũng chỉ là dính

tới hai người nên mới vinh quang thôi…… Mặc Ngọc công tử…… cưới Phi

Sương, coi như là một lựa chọn không tệ.

Tuấn Lạc tuyên ý chỉ xong bước trên

long liễn (xe vua), Phiêu Tuyết đang định ngồi lên phượng liễn (xe

phượng), Khánh Hỉ công công lại phụng dụ lệnh tới,“Quý phi nương nương,

Hoàng Thượng cho người đi qua cùng nhau ngồi”

Phiêu Tuyết mỉm cười, Thủy Bích cũng cười tặc tặc……

Phiêu Tuyết gật đầu với Khánh Hỉ, ý bảo nàng đã biết, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Thủy Bích một cái: “Thủy

Bích, nha đầu ngươi càng ngày càng quỷ ”

Thủy Bích trở về một cái ánh mắt ‘thì

sao’, Xuân Tiểu không thể hồi cung cùng Phiêu Tuyết, lúc này đang lau

nước mắt: “Tiểu thư, không biết lần sau gặp lại người là khi nào…… Nhị

tiểu thư cũng gả đi, về sau Cố ph