
hường, tâm trạng thấp thỏm, cố gắng trấn tĩnh.
Cô xuống xe ở phía trước, người ở cửa đương nhiên biết mặt cô, cười nói:
“Doãn tiểu thư đến rồi? Cậu Sáu vẫn đang họp ở phía sau”. Cô không biết
tình hình như thế nào, chỉ ầm ừ một tiếng, men theo hành lang đi đến căn nhà đá xanh đó. Vừa đúng lúc Thẩm Gia Bình đi từ trên lầu xuống, vừa
thấy cô đã tỏ vui mừng, lập tức nói: “Chào Doãn tiểu thư”. Tĩnh Uyển “ừ” một tiếng hỏi: “Cậu Sáu đâu?”. Thẩm Gia Bình đáp: “Vừa mới họp xong, sư đoàn trưởng Thường đang kéo Cậu Sáu lại làm phiền, còn cả Từ thống chế, ba người nói đến tận bây giờ?”. Vừa nói vừa ra hiệu bằng mắt cho Tĩnh
Uyển, tim Tĩnh Uyển đập thình thịch, xuyên qua phòng khách, đi đến cửa
phía sau, cận vệ mở cửa giúp cô, cô đi vào trong cười nói: “Cậu Sáu, anh đồng ý với người ta, sao lại chẳng để ý chút nào thế?”
Mộ Dung Phong đang bị Thường Đức Quý giữ lại không buông, nếu muốn mượn cớ bỏ đi, là một người rất tinh ý, e rằng Từ Trị Bình sẽ sinh nghi. Lúc
này bỗng nghe thấy giọng cô, trong lòng anh không biết là kinh ngạc hay
vui mừng, xen lẫn sự lo âu. Thấy cô vừa đi vừa xị mặt ra, anh hỏi: “Em
đến làm gì? Anh đang có việc quan trọng”.
Tĩnh Uyển cười nói: “Đồ ăn đều đã đưa lên hết rồi, kịch cũng đang hát đến
đoạn hay, khách cũng đã đến đủ, Cậu Sáu đồng ý tổ chức sinh nhật cho em, mà bây giờ lại vẫn ở đây”. Cô lại cười nói với Thường Đức quý: “Sư đoàn trưởng Thường, trưa hôm nay thay tôi uống với Cậu Sáu một ly, lần nào
Cậu Sáu cũng khen tửu lượng của sư đoàn trưởng đó”. Cô giả vờ hơi tức
giận, ánh mắt lay động như nước, liếc Mộ Dung Phong một cái: “Đi thôi,
không đi là em giận thật đấy”. Không phân trần gì, cô khoác tay Mộ Dung
Phong kéo thẳng ra ngoài. Sau cùng cô còn quay đầu lại cười tươi với Từ
Trị Bình, nói: “Từ thống chế cũng mau đến đi, bên đó đang đợi mở tiệc
rồi”.
Từ Trị Bình thấy khuôn mặt đầy vẻ hết cách của Mộ Dung Phong, khi anh bị
kéo ra đến cửa, ông ta chợt nảy ra một ý nghĩ liền gọi: “Cậu Sáu, tôi
còn lời muốn nói!”. Tĩnh Uyển trong lòng căng thẳng, cướp lời: “Thống
chế đến tiệc rượu, muốn nói bao nhiêu chẳng được? Mau đến dự tiệc đi”.
Từ Trị Bình ngờ vực, nhưng nhìn dáng vẻ dịu dàng yếu đuối của cô, ông ta nghĩ nếu có lừa gạt thì cũng không thể do một người phụ nữ yếu đuối gây nên, trong giây lát đó, chỉ thấy Thường Quý Đức đã rao bước ra ngoài,
Từ Trị Bình chần chừ một lát rồi cũng đi theo.
Mộ Dung Phong vừa ra khỏi phòng khách, liền lấy hộp thuốc từ trong túi,
tạch một tiếng mở ra, nói: “Người đâu, châm lửa”. Người mai phục hai bên hành lang, nghe thấy câu này xông hết ra, ập đến hai người Từ, Thường.
Thường Quý Đức chưa kịp hiểu gì đã bị đè xuống đất, Từ Trị Bình thấy
tình thế không ổn, kêu lớn một tiếng, rút ra một khẩu súng từ sau lưng,
lao về phía Mộ Dung Phong. Thẩm Gia Bình lập tức nhảy ra, ôm chặt lấy
hắn, hai người lăn trên đất, tất cả cảnh vệ đều vội vã xông lên.
Quy tắc xưa nay, tất cả đều thuộc cấp Thừa quân vào soái phủ đều không được đem theo súng, hai vị Từ, Thường cũng đã bỏ lại súng ở ngoài cửa, không ngờ Từ Trị Bình vẫn giấu một khẩu súng trên người. Trước tình hình hỗn
loạn, Mộ Dung Phong rất bình tĩnh bảo vệ Tĩnh Uyển lùi về phía sau, chỉ
thấy ba, bốn người đã giữ chặt Từ Trị Bình cướp lấy súng của ông ta, anh đang thở phào nhẹ nhõm, bỗng nghe thấy Thường Đức Quý gầm lên một tiến, hất hết cảnh vệ ra, ông ta vốn là mãnh tướng có tiếng trong Thừa quân,
cú nhảy đó cảnh vệ sao giữ nỗi? Nói thì chậm làm thì nhanh, ông ta đưa
tay lên, hóa ra đã giấu sẵn súng, chỉ nghe liên tiếp ba tiếng “pằng pằng pằng” vang lên. Một cận vệ xông lên giữ lấy, cơ thể Mộ Dung Phong bị
đập mạnh, Tĩnh Uyển kêu lên một tiếng thất thanh, máu nóng đã rớt trên
tay. Mấy cẩn vệ đã giữ chặt Thường Quý Đức, dùng dây thừng buộc hai chân hai tay ông ta lại, Thường Quý Đức vẫn còn chửi mắng: “Mộ Dung Phong,
tên khốn khiếp! Ông mày trăm ngàn khổ sở giúp cha mày giành được một nửa giang sơn, cái tên vô dụng như mày lại gài bẫy ông, có gan thì đấu
riêng với ông đây! Hôm nay không đánh chết mày, ông chết không nhắm
mắt…”. Miệng ông ta đột nhiên bị nhét hai quả hạnh đạo, không chửi mắng
được nữa.
Hai người đó đã bị buộc chặt như chiếc bánh chưng, Thẩm Gia Bình sợ đến hồn bay phách lạc, chỉ chạy lại xem máu trên tay Mộ Dung Phong: “Cậu Sáu,
bị thương ở đâu?”. Mộ Dung Phong lại nắm lấy gấu áo anh: “ Mau đi gọi
bác sĩ, mau đi gọi bác sĩ?”. Thẩm Gia Bình giờ mới thấy Tĩnh Uyển mặt
trắng bệch như giấy ở trong lòng anh, trên gấu áo máu ào ào chảy xuống,
không ngờ là cô bị thương. Cận vệ đã leo đến gọi điện thoại trước đó, Mộ Dung Phong ôm chặt lấy Tĩnh Uyển, dáng vẻ tựa như con thú bị sập bẫy,
trong mắt vằn lên tia nhìn đáng sợ. Anh cướp lấy khẩu súng trên tay Thẩm Gia Bình, Thẩm Gia Bình chỉ kịp kêu một tiếng: “Cậu Sáu!”. Họng súng đã nhằm vào đầu Thường Quý Đức, Thẩm Gia Bình hốt hoảng, chỉ nghe thấy hai tiếng “pằng pằng” liên tiếp, đầu Thường Quý Đức đã bị bắn nát. Mộ Dung
Phong chuyển họng súng, Từ Trị Bình xoay người, nhưng nào có nhúc nhích
được, Mộ Dung Phong đã bóp cò