Không Kịp Nói Yêu Em

Không Kịp Nói Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324061

Bình chọn: 9.00/10/406 lượt.

, một phát tiếp một phát, đến lúc bắn hết

sạch đạn, anh mới vứt khẩu súng xuống đất, bế Tĩnh Uyển lên giống như

vừa tỉnh dậy từ giấc mơ, thấy cô thoi thóp, hơi thở đã yếu đến không

nghe thấy, chân bước vội, anh điên cuồng ôm cô loạng choạng chạy về phía sau.

Hứa Kiến Chương ngồi ở căn phòng đó một lát, trong lòng ngổn ngang bao suy

nghĩ, tâm trạng bất an, nghĩ hết điều này đến điều kia, luôn nghĩ rằng,

đừng nghĩ nữa cho xong, nhưng đầu óc lại như trúng tà, những ngờ vực đó

cứ xoay vòng không thôi. Tiếng nhạc của đội nhạc đang chơi, tiếng chiêng trống trên sân khấu, tiếng cười ồn ã ở phía trước, láng máng truyền đến càng khiến anh lo lắng thêm. Anh ngồi xuống không được mấy phút, lại

đứng dậy đi mấy bước, lẩm bẩm một mình: “Phủ này đang tổ chức chuyện vui à, náo nhiệt thật”.

Hà Tự An cười cười, không trả lời. Hứa Kiến Chương đi lại mấy lượt, lại

ngồi xuống ghế sofa, chỉ nghe tiếng đồng hồ tích tắc tích tắc. Thật ra

trong lòng Hà Tự An còn sốt ruột hơn cả Hứa Kiến Chương, trơ mắt nhìn

đồng hồ chỉ mười hai giờ rưỡi, nghe thấy tiếng bước chân vội vã đi đến

từ phía sau, anh biết ngay đó không phải là người của Đào phủ, chắc là

người của soái phủ vào từ cổng phụ, vì không biết tình hình thế nào,

trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm không yên.

Hứa Kiến Chương nghe thấy tiếng bước chân thì cũng đứng dậy, anh đi lại

Thừa Châu nhiều lần, vừa thấy phục trang liền biết là cận vệ của Mộ Dung Phong. Trong lòng anh nghi ngờ không yên, chỉ thấy người đó đi thẳng

đến nói thầm vài câu với Hà Tự An. Hà Tự An nhìn Hứa Kiến Chương một

cái, cười nói với anh: “Hứa tiên sinh cứ ngồi đây đợi, Cậu Sáu có chút

việc phái tôi đi làm, tôi đi một lát rồi về”. Hứa Kiến Chương nói: “Hà

tiên sinh cứ tự nhiên”. Hà Tự An hình như hơi sốt ruột, cũng không khách sáo với anh.

Hà Tự An quay về soái phủ, chỉ thấy một chiếc xe đi nhanh vào trong, đến

tận trước lầu mới dừng lại. Hà Tự An nhận ra đó là xe của bác sĩ Millet, vị bác sĩ người Đức này vốn được mệnh danh là bàn tay thánh của ngoại

khoa, bác sĩ nổi tiếng nhất ở bệnh viện Giáo hội Thừa Châu. Anh vừa nhìn thấy bác sĩ Millet, trong lòng không kìm được hốt hoảng, vội vã bước

nhanh đi vào cùng bác sĩ Millet. Thẩm Gia Bình đang sốt ruột đi lại ở

phòng khách dưới lầu, vừa thấy Millet, như gặp được cứu tinh, nói ngay:

“Cậu Sáu ở trên lầu”. Anh đích thân đi trước dẫn đường, đưa Millet lên

lầu. Trên hàng lang lầu trên, quả thật là ba bước một cảnh vệ, năm bước

một lính canh, cảnh vệ cận vệ đứng san sát. Men theo hành lang rẽ trái

là một căn phòng rộng lớn, họ xuyên qua căn phòng đi thẳng vào trong.

Trong phòng đã có bác sĩ Spencer người Anh, ông vốn là bác sĩ gia đình của Mộ Dung gia, y thuật cũng rất có tiếng, ông đang nói nhỏ gì đó với y tá,

thấy Millet đi vào, hai vị bác sĩ vội vã bắt tay, bắt đầu dùng tiếng Đức trao đổi. Hà Tự An thấy Mộ Dung Phong ngồi yên không động đậy trên

chiếc giường, y tá đang rửa vết máu trên tay anh, vội vàng đi lại. Hà Tự An thấy vết thương đó chỉ là bị một viên đạn sướt qua, vết thương rất

dài, nhưng rất nông, không hề vào xương, giờ mới thở phào nhẹ nhỏm. Hà

Tư An đang định cất tiếng nhưng nghe thấy Mộ Dung Phong quát hai tiếng

gọn lỏn: “Tránh ra!”. Hà Tự An vội vàng tránh sang một bên, quay đầu lại mới thấy chiếc giường lớn, hai y tá đang bận cầm máu cho Tĩnh Uyển,

băng gạc được thay liên tục, cô đắp chiếc chăn nỉ lấm tấm vết máu, khuôn mặt tái nhợt, không chút sắc máu. Hà Tự An thấy Mộ Dung Phong nhìn

thẳng vào khuôn mặt nhợt nhạt của Tĩnh Uyển, trong lòng không hiểu sao

bắt đầu lo lắng.

Hai bác sĩ trao đổi vài câu, nhất trí bệnh nhân không thể di chuyển, tiến

hành phẫu thuật ngay tức khắc. Họ lập tức chuẩn bị, Mộ Dung Phong giờ

mới ra phòng khách, đích thân bác sĩ Miller ra giải thích với anh: “Tình hình của Doãn tiêu thư không lạc quan lắm, viên đạn nó găm rất sâu, e

rằng đã tổn thương đến phổi, không dễ lấy ra”. Thẩm Gia Bình thấy Mộ

Dung Phong rất lâu không nói gì, mới gọi một tiếng “Cậu Sáu”. Mộ Dung

Phong trầm ngâm hồi lâu, sau cùng mới chậm rãi gật đầu với bác sĩ.

Hà Tự An làm xong những thủ tục liên quan, lúc quay lại phòng khách không

thấy ai, cuộc phẫu thuật đang tiến hành ở bên trong. Hà Tự An đang định

rời xa, bỗng thấy Thẩm Gia Bình đi vào từ ban công, liền hỏi: “Cậu Sáu

đâu?”. Thẩm Gia Bình suỵt miệng, Hà Tự An giờ mới thấy Mộ Dung Phong hút thuốc một mình ở ban công. Trên ban công có đặt sẵn ghế mây, đầu mẩu

thuốc lá vương vãi trước ghế, Mộ Dung Phong yên lặng ngồi đó, hút từng

điếu từng điếu. Khói thuốc trắng nhạt tỏa ra xung quanh, phả vào mặt,

khiến người ta hơi sặc. Bóng cây hòe xanh non trước lầu, từng tia nắng

lọt qua kẽ lá, Mộ Dung Phong ngồi ở đó, nhìn ánh sáng loang lổ trên đám

cây. Hà Tự An đi đến gọi một tiếng: “Cậu Sáu”, Mộ Dung Phong thấy thế,

giống như sực tỉnh, “ồ” lên một tiếng, hỏi: “Làm xong hết chứ?”. Hà Tự

An nói: “Nội dung điện báo đã viết xong rồi, Cậu Sáu có muốn xem qua

không?” Mộ Dung Phong nói: “Cậu đọc đi”.

Hà Tự An liền lấy bản thảo ra đọc cho anh nghe: “Mộ Dung P


XtGem Forum catalog