XtGem Forum catalog
Không Kịp Nói Yêu Em

Không Kịp Nói Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323780

Bình chọn: 9.00/10/378 lượt.

Gần tối gió lạnh thổi vào từ cửa sổ tàu

đang mở, chiếc váy dài thêu ren tinh xảo màu đỏ phất phơ như cánh hoa

trong gió, mái tóc dài cũng bị thổi tung lên, nhưng lại không nỡ đóng

cửa. Bên ngoài cửa sổ là cảnh hoàng hôn ảm đạm, tất cả đều như cách một

lớp kính mờ, những đồng bằng, những căn nhà, những dãy núi xa xa lướt

nhanh qua trong mơ hồ, tiếng bánh xe xình xịch nhưng vì đã nghe quen

ngược lại không hề cảm thấy ồn ào.

Tiếng ồn ào nổi lên, Doãn Tĩnh Uyển liền quay đầu lại nhìn vào cửa toa, chú Phúc, người giúp việc đi theo nói:

“Đại tiểu thư, tôi ra ngoài xem sao”. Chú Phúc làm việc rất thận trọng,

lần này đi rất lâu không quay lại, Minh Hương người đi cùng cô sốt ruột, nói: “Cái chú Phúc này, làm việc lúc nào cũng lề mà lề mề, lâu như vậy

mà vẫn chưa về. Đây là ở trên tàu hỏa, có khi chú ấy đi xem kịch rồi

cũng nên?”. Doãn Tĩnh Uyển phì cười, nói: “Xem kịch cũng không thể bỏ

lại chúng ta được”. Một lúc sau, vẫn không thấy chú Phúc quay lại, lúc

đó Doãn Tĩnh Uyển mới hơi lo lắng, đây là lần đầu tiên cô xa nhà, Minh

Hương chỉ là một cô bé, mọi việc đều do chú Phúc lo liệu. Lại đợi thêm

một lúc nữa vẫn chưa thấy chú Phúc quay lại, trong lòng Doãn Tĩnh Uyển

sợ xảy ra chuyện, nói với Minh Hương: “Chúng ta đi tìm chú Phúc thôi”.

Họ bao hai căn phòng hạng nhất trong toa tàu, trưởng toa đương nhiên là ân cần niềm nở, vừa thấy họ ra ngoài lập tức đi đến từ hàng lang đầu bên kia: “Tiểu thư, người của Dĩnh quân

đang rà soát tàu, tiểu thư nên quay về phòng thì hơn”. Minh Hương bĩu

môi nói: “Từ lúc tàu ra khỏi thành Ký Nguyên, họ soát đi soát lại giống

như cái lược chải bảy, tám lần, cho dù là con rận cũng bị họ nhặt ra từ

lâu rồi, còn soát cái gì mà soát hả?”. Doãn Tĩnh Uyển sợ xảy ra sự cố,

nói: “Minh Hương, nói ít thôi”. Trưởng toa đó cười nói: “Chắc chỉ là

soát tội phạm nào đó, nghe nói trong toa hạng ba đã bị soát hơn chục lần rồi, kéo từng người ra một, cũng không tìm được người”. Minh Hương “ôi

chao” một tiếng, nói: “Hóa ra là tìm người à, mình còn tưởng tìm vàng

bạc châu báu chứ”.

Trưởng toa đó nói lỡ miệng, cũng liền

cười xòa nói tiếp: “Cũng chỉ đoán họ đang tìm người mà thôi – việc như

vậy ai biết chứ”. Doãn Tĩnh Uyển nói với Minh Hương: “Vậy chúng ta quay

lại thôi”. Cô lại nói với trưởng toa: “Nếu thấy chú Phúc, người làm của

chúng tôi, thì bảo ông ấy mau quay lại”, vừa nói, vừa đưa mắt ra hiệu,

Minh Hương liền lấy ra một đồng đưa cho trưởng toa, trưởng toa nhận lấy, đương nhiên vui không kể xiết, luôn miệng nói: “Tiểu thư yên tâm”.

Họ quay về phòng, một lúc sau, chú Phúc

mới quay lại, đóng cửa phòng lại, bấy giờ mới hơi tỏ ra lo lắng, nói

thật nhỏ với Doãn Tĩnh Uyển: “Đại tiểu thư, xem ra tình hình này không

ổn”. Doãn Tĩnh Uyển đưa mắt ra hiệu cho Minh Hương, Minh Hương liền canh ở cửa phòng, chú Phúc nói: “Không biết người của Dĩnh quân đang tìm

nhân vật quan trọng nào, soát từng toa tàu nhiều lần như vậy, bây giờ

chỉ còn toa tàu hạng nhất này chưa tìm thôi. Tôi thấy dáng vẻ của họ, có vẻ không soát đến cùng không chịu thôi, chỉ sợ chúng ta sớm muộn gì

cũng không trốn được nữa”. Doãn Tĩnh Uyển nói: “Bây giờ vẫn chưa ra khỏi ranh giới Dĩnh quân, chúng ta có giấy thông hành đặc biệt, chắc sẽ

không có sai sót đâu, mong đừng thêm phiền phức gì nữa”.

Tuổi cô tuy không lớn, chú Phúc thấy cô

bình tĩnh kiềm chế, không khỏi thầm thán phục, nghe thấy trưởng toa rung chuông ở hành lang, là tín hiệu dùng bữa, liền hỏi: “Đại tiểu thư đến

toa ăn, hay là gọi người đưa cơm vào trong?”. Doãn Tĩnh Uyển nói: “Đến

toa ăn, cứ chết dí ở trong phòng sẽ sinh bệnh mất”. Nói cho cùng trẻ

tuổi vẫn có chút tính khí trẻ con, chỉ ngồi một ngày tàu hỏa đã cảm thấy ngột ngạt, do đó chú Phúc ở lại trông hành lý, cô và Minh Hương đến toa ăn trước.

Trong toa ăn thật ra cũng ngột ngạt như

thế, tất cả các cửa sổ chỉ kéo hở một khe, vì tàu hỏa đang đi, sức gió

rất mạnh, khiến khăn trải bàn trên bàn ăn hơi lật lên, giống như có một

bàn tay vô hình nâng lên rồi lại hạ xuống. Thức ăn trên tàu đương nhiên

chẳng ra gì, cô đi du học từ nước ngoài về đã ăn ngán đồ Tây, chỉ nhằm

vào bát canh củ cải ngọt đó, ăn hai cái bánh quy, đợi Minh Hương ăn

xong, gọi thêm một phần cho chú Phúc. Tính cách Minh Hương hoạt bát, đi

trước dăm bước, cô vừa ra khỏi toa ăn, bỗng nhiên thấy mấy người xông

vào từ đầu toa bên kia, hai người trước chặn ở cửa toa, một người khác

gọi trưởng toa sang một bên nói chuyện, những người còn lại ánh mắt như

mũi tên, dò xét tứ phía trong toa tàu.

Trong toa tàu hạng nhất đương nhiên đều

là người có tiền có quyền, mấy người đó còn đang đàm phán với trưởng

toa, Doãn Tĩnh Uyển coi như không liên quan đến mình, nhìn một cái rồi

đi về phòng, Minh Hương mang cơm về phòng cho chú Phúc, cô ngồi xuống

rót cho mình một cốc trà, đang cầm sách lên, bỗng nghe thấy cửa phòng bị đẩy ra, ngẩng đầu lên nhìn, là một thanh niên tuấn tú rắn rỏi, chỉ hơn

hai mươi tuổi, thấy cô cười áy náy nói: “Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng”.

Cô thấy anh mặt mày xán lạn, rõ ràng là

một công tử nhanh nhẹn, tron