
chuyện của Quang Tử.
Anh hắng giọng rồi kể lại nguyên nhân gây ra chuyện mẹ mình phát bệnh.
“Bà nội tôi là một người rất mê tín. Năm mẹ sinh tôi ra, người bói xem xong nói là Bát tự của tôi không tốt nên sẽ khắc với ba mẹ. Bà nội vốn là
một quả phụ bao năm vất vả để nuôi ba, vì vậy, để bảo vệ ba, bà quyết
mang tôi cho người khác.”
“Với bản năng của người mẹ, mẹ tôi nhất quyết không đồng ý, thế là bà bắt đầu ngược đãi mẹ rồi đứng giữa bắt phải lựa chọn.”
“Nhớ năm tôi được năm tuổi đang chơi bên bờ sông. Bà nội đến rồi cười bảo,
sông nhiều cá lắm, xuống bắt vừa ăn vừa chơi được. Thực ra nước sông
không sâu lắm, bọn trẻ con vẫn xuống để bắt cá. Tôi tin lời bà, bỏ giày
dép ra rồi định nhảy xuống sông. Vừa lúc đó mẹ xuất hiện, sống chết kéo
tôi về và chỉ vào mặt bà: “Bà hại cháu đích tôn mình như vậy nhất định
sau này sẽ có báo ứng!”
“Mẹ kiên quyết đưa tôi về và nói nước
sông sâu lắm, dưới đó còn có nhiều rong rêu, nó sẽ cuốn vào chân thì
không lên bờ được nữa. Khi đó tôi không hiểu, nếu đã nguy hiểm như vậy
sao bà nội lại lừa mình? Không biết mẹ đúng hay bà đúng?”
“Tối
đó ba về, không biết bà nói gì với ba khiến ba nổi giận lôi đình, ba còn đánh mẹ một trận rất kinh rồi đuổi hai mẹ con ra khỏi nhà. Không lâu
sau đó, cả thị trấn nhỏ đồn thổi tin mẹ và bà bất hòa với nhau, mẹ còn
đẩy bà ra ngoài sông. Từ đó, trong con mắt mọi người, mẹ biến thành một
người đàn bà độc ác, một mình mẹ nuôi tôi vô cùng vất vả, không ai muốn
kéo mẹ lên.”
“Năm đó, mẹ thường xuyên phải đi ăn xin nhưng ngay
cả người quen cũng không ai cho. Đã thế họ còn nói rằng mẹ có âm mưu hãm hại cả mẹ chồng nên đây là quả báo của mình.”
“Mẹ tôi cuối cùng đưa tôi ra khỏi thị trấn đó để tới một nơi khác, bắt đầu một cuộc sống bình yên nhưng vất vả.”
“Hai mẹ con sống nương tựa vào nhau bao năm tháng như thế, tôi thề rằng cho
dù phải trả bất cứ giá nào cũng phải chăm sóc cho mẹ thật tốt.”
“Có lẽ mẹ cũng bị ảnh hưởng rất lớn từ bà nên hai chữ Bát tự cũng hằn sâu trong tâm trí bà.”
“Sau khi tôi và Đường Đường bắt đầu sống chung với nhau, mặc dù sống hạnh
phúc nhưng trong lòng tôi vẫn thấy thấp thỏm không yên. Cho đến khi
Đường Đường thông báo với tôi cô ấy đã mang thai, tôi khi ấy đã nghĩ đến lúc mình phải chịu trách nhiệm của người đàn ông, tôi trở về và nói
chuyện với mẹ. Mẹ lập tức truy hỏi tôi ngày sinh của cô ấy rồi lôi lịch
Âm ra đối chiếu ngày tháng. Thầy bói nói gì tôi cũng không rõ nhưng mẹ
bảo phải dẫn bà đi gặp Đường Đường, bà nói sợ sau này mẹ chồng nàng dâu
không dễ hòa hợp nên cần phải dung hòa với nhau trước. Nghe mẹ nói câu
đó, tôi tưởng rằng bà đã chấp nhận chuyện của hai chúng tôi.”
“Khi chuyện đã xảy ra mẹ mới nói với tôi, thầy bói bảo Bát tự của Đường
Đường không tốt, không chỉ khắc với tôi mà đứa con sau này sinh ra cũng
sẽ khắc với tôi. Nghe vậy bà bắt đầu cho xạ hương vào canh rồi đẩy cô ấy xuống dốc…”
“Có lẽ sau khi làm hại cô ấy, tâm lý của bà thấy
bất an. Đêm nào cũng nằm mơ thấy ác mộng. Bà sợ đứa trẻ chưa được sinh
ra đời đến tìm bà để báo thù.”
“Căn bệnh thần kinh phân liệt của bà cũng từ đó mà nặng thêm. Tôi đưa mẹ đi khám thì bác sỹ nói thực ra
căn bệnh này đã ủ bao năm nay rồi, chỉ cần có nguyên nhân là nó phát
ra.”
“Từ đó, tôi đành phải mai danh ẩn tích, chỉ sợ mọi người có thể tìm ra dấu vết của mình; một mặt tôi cũng thấy vô cùng hổ thẹn với
chú của Đường Đường – người thầy mà tôi một mực tôn kính. Sáng tác thơ
thì tôi không thể nữa rồi, tôi không muốn làm vấy bẩn lên những dòng chữ tinh khiết.”
Mọi người vô cùng im lặng, khi đó không ai biết nói gì.
Đường Đường gật đầu như đã có chút bình thường trở lại, “Do vậy anh chỉ có
thể đưa bà đi chạy trốn chứ không thể trị liệu bình thường được.”
Quang Tử nói: “Mấy năm nay sức khỏe của bà rất tốt, không làm hại ai cả. Vì
vậy anh nghĩ để mẹ ở bên càng an toàn hơn. Mấy năm gần đây bà còn giao
tiếp được với những người bình thường khác, bởi vậy anh nghĩ chỉ cần
mình tìm được một người vợ có Bát tự phù hợp rồi kết hôn thì có thể chăm sóc tốt cho bà hơn.”
Đường Đường lại thở dài, “Anh đừng bắt một người con gái nào nhảy vào lửa nữa. Anh có thể bảo đảm bi kịch như năm
trước không bao giờ xảy ra nữa không? Anh là một người con hiếu thảo
nhưng không hề là một người chồng tốt. Anh đã chọn con đường làm người
con hiếu thuận thì đừng bao giờ làm liên lụy đến người khác nữa, coi như tích đức cho chính mình và cho mẹ đi.”
Quang Tử khẽ gạt nước
mắt rồi hơi mỉm cười, “Bây giờ nói điều đó cũng không có tác dụng gì
rồi. Mẹ anh lại làm hại đến em, cho dù em không tố cáo nhưng cũng có hai người cảnh sát ở đó làm chứng. Hiện tại phía cảnh sát đã có đủ bằng
chứng để đưa bà đến viện tâm thần rồi. Bây giờ điều duy nhất anh có thể
làm là xin chuyển viện.”
Đường Đường: “Anh định đi đâu?”
Quang Tử: “Tạm thời anh vẫn chưa nghĩ ra. Nhưng khí hậu phương Nam ấm áp cũng phù hợp với người có bệnh. Anh định tìm một thành phố nhỏ phương Nam để định cư sau đó tìm cách đưa mẹ về đó.”
Nói xong anh quay người đi về phía cửa.
“Quang Tử hãy đợi đã.” Ti