
đã tóm bà ta
lại, sau khi thẩm tra phát hiện thần kinh bà ta không ổn định nên đã
giao cho bác sỹ khoa thần kinh, kết luận cuối cùng đưa ra là bà ta mắc
chứng thần kinh phân liệt nhiều năm rồi.”
Đường Đường hiểu ra,
“Em hiểu rồi. Mẹ Quang Tử là người điên, do đó năm ấy đã ra tay hãm hại
em. Quang Tử sợ cảnh sát đến bắt nên vội đưa mẹ đi trốn, sau đó cũng
chẳng dám sáng tác nữa vì sợ cảnh sát lần ra manh mối. Nhưng tại sao bà
ta lại ra tay với em?”
Tiểu Mỹ: “Có lẽ do bà ta coi cậu là kẻ
thù vì đã cướp mất đứa con trai duy nhất của mình. Với những người phụ
nữ mắc bệnh như thế, chỉ cần có mối quan hệ với Quang Tử bà ta cũng sẽ
xử lý.”
Văn Văn tiếp lời: “Cũng may bà ta đã bị cảnh sát đưa vào trong bệnh viện rồi. Hơn nữa cũng chính phía cảnh sát trông thấy tận
mắt cậu bị hại nên không có gì phải nói nữa. Quang Tử có cầu xin cũng vô ích.”
Bình Tử đau lòng xoa xoa Đường Đường, “Sao em dại thế?
Năm đó đã từng bị hại một lần rồi mà bây giờ dám đi gặp hắn một thân một mình vậy? Nếu muốn gặp hắn, em có thể gọi anh hoặc Văn Văn đi cùng
không được hay sao?”
Đầu vẫn hơi nhức, cô xoa xoa trán rồi nói,
“Em sợ anh biết sẽ không vui. Hơn nữa em cũng muốn nghe anh ta giải
thích chuyện năm đó thế nào. Nhưng bây giờ không cần giải thích gì thêm
nữa.”
Văn Văn ca thán, “Thực ra người như Quang Tử cũng không
hẳn là kẻ xấu, một mực chạy trốn không dám chịu trách nhiệm thì không
phải là đàn ông nữa rồi. Nhưng anh ta cũng đang cố gắng chuộc tội. Cậu
biết không, sau khi cậu bị xe đâm chảy nhiều máu lắm, hôn mê đến ba ngày ba đêm. Bác sỹ nói máu dự trữ của bệnh viện không đủ, cũng may anh ta
và cậu cùng nhóm máu với nhau nên máu bây giờ đang truyền là của anh ta
đấy.”
Đường Đường hết sức ngạc nhiên, “Anh ta hiến máu sao? Mình hôn mê đến ba ngày rồi?”
“Đúng vậy đấy, trong ba ngày này Quang Tử và Bình Tử thay nhau trông nom cậu
đấy. Mấy ngày này mọi người cồn cào như kiến trên chảo rang, chỉ sợ có
chuyện gì xảy ra.” Tiểu Mỹ đáp lại.
Đường Đường cười một hồi, nép người vào Bình Tử và nói: “Em đói rồi.”
Tiểu Mỹ khom người lấy ra một bình đựng canh, “Nấu canh đặc biệt cho cậu đấy. Bổ máu lắm, uống đi.”
Đường Đường nhíu mày, nhìn Bình Tử có chút nũng nịu, “Em muốn ăn đồ nướng cơ.”
“Không được!” Bình Tử nghiêm mặt từ chối.
Đường Đường giận đẩy anh ra, “Anh có thái độ gì vậy?”
Anh cười khổ não, “Thưa bà cô, vết thương chưa khỏi mà ăn đồ nướng sẽ để
lại sẹo đấy. Ăn thanh đạm một chút cũng để giảm béo được không?”
Cô càng giận hơn, đập chiếc gối về phía anh, “Còn dám chê em béo à?”
Anh đỡ chiếc gối, “Anh không dám mà.”
“Anh đang chê em mà!” Đường Đường giơ tay lên, dây truyền ở tay bị động, máu bắt đầu chảy ra.
Anh không dám ba hoa nữa, vội nắm chặt tay cô.
Tiểu Mỹ thấy bạn đã có sức để tán tỉnh người yêu thì không muốn làm phiền
không gian riêng hai người nữa, cô kéo tay Văn Văn rút lui ra ngoài.
Sức khỏe của Đường Đường ngày một tốt hơn, có thể ra ngoài mua sắm được
rồi. Hôm đó, Đường Đường thay quần áo bệnh nhân rồi nhân lúc Bình tử
chưa đến trốn ra ngoài.
Nhưng khi cô mới đi tới cuối hành lang
chuẩn bị xuống dưới thì đã bị một y tá ngăn lại, “Cô Lâm, chưa đến lúc
ra ngoài đâu. Cô trốn ra ngoài như thế này tôi rất khó với với y tá
trưởng.”
Cô kinh ngạc: “Sao cô biết tôi?”
Cô y tá cười: “Đương nhiên rồi. Ở đây chúng tôi là y tá nữ, mười người thì ít nhất sáu người là fan hâm mộ truyện của cô đấy.”
Cô nghe xong cũng thấy đắc ý, “Thế này đi, cô cũng thấy tôi khá lên nhiều
rồi. Bây giờ chỉ muốn ra ngoài đi dạo một chút thôi, cô có thể làm như
không nhìn thấy tôi được không.”
Cô y tá nói, “Không được. Vì
chúng tôi thích sách của cô nên mới mong cô sớm hồi phục lại để sáng tác được nhiều hơn. Trước khi có sự cho phép của bệnh viện, tôi không thể
để cô ra ngoài được. Xin lỗi, mời cô đi cùng tôi.”
Đường Đường vểnh môi lên, đành bước đi, cô y tá đi đằng sau áp giải, đi được mấy bước cô lại dừng lại.
Tiếng cô y tá phía sau: “Cô Lâm, có chuyện gì vậy?”
Mắt Đường Đường nhanh như chớp, đảo qua đảo lại: “Thế này đi, tôi chỉ ra
ngoài đúng ba tiếng. Trong vòng ba tiếng nhất định tôi sẽ quay lại. Cô
thích quyển sách nào? Tôi sẽ ký tặng cho.”
Cô y tá đáp: “Cô Lâm, như thế này có thể coi là hối lộ không? Nhưng tôi không thể đồng ý được. Xin đừng làm khó tôi.”
Đường Đường quay đầu lại, “Chỉ cần tôi không nói sẽ chẳng ai biết cả. Được không? Cô thích quyển nào tôi sẽ ký tặng quyển đó!”
“E hèm…” Có tiếng ho khan từ phía sau.
Cô y tá nghe thấy, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, quay lại chào, “Chào y tá trưởng ạ.”
Đường Đường cũng quay đầu lại, đó là một người phụ nữ cũng có tuổi, cô khẽ
gật đầu với hai người rồi nói: “Cô Lâm ra ngoài đi dạo phải không? Đã
đến lúc quay lại uống thuốc rồi!”
Đường Đường nhìn ánh mắt của
người y tá trưởng rồi phán đoán, cuộc nói chuyện giữa cô và người y tá
nhất định y tá trưởng đã nghe thấy, tuy vậy Đường Đường vẫn tỏ ra như
không có chuyện gì.
Nữ y tá nói nhỏ với cô: “Chúng ta quay lại thôi.”
Người y tá trưởng nhìn sâu vào mắt cô, “Ở đây chúng tôi đối xử mọi ngư