
mắt."
Phương Tiểu Thư giương mắt nhìn về phía anh: "Phải không? Đây là kính mắt của anh."
Bạc Tể Xuyên nheo mắt lại, hình như đang cẩn thận đánh giá bộ kính mắt đó, sau khi kiểm tra xong gật đầu nói: "Ừ, kính không độ, em cũng có thể đeo."
Kính mắt phẳng không phải kính cận thị, nhưng có thể phòng tia tử ngoại cùng tia hồng ngoại, còn có thể bảo vệ nét đẹp của đôi mắt, khi Phương Tiểu Thư thu thập phòng ở hôm nay chọn một bộ kính mắt ở trên giá kính trong phòng để quần áo của anh, bởi vì ánh mặt trời hôm nay có điểm thật chói quá.
"Hôm nay là cuối tuần, thời tiết cũng không sai, ăn cơm xong anh đưa em đi ra ngoài tản bộ." Hôm nay Bạc Tể Xuyên cũng không mặc comple có vẻ cực kỳ nghiêm túc câu nệ, cuối tuần ở nhà rất nhiều thời gian anh hay mặc quần áo có vẻ tùy ý cùng đơn giản, bây giờ anh chỉ mặc một cái áo sơmi màu trắng, bên ngoài mặc một cái áo len dệt, quần dài màu nâu nhạt tính chất mềm mại lại thoải mái, Phương Tiểu Thư sở dĩ biết điều này, là vì tay cô thật không thành thật sờ loạn trên đùi Bạc Tể Xuyên.
Phương Tiểu Thư nhìn lướt qua phía phòng bếp, Bạc Tranh như trước đang cùng Lưu tẩu dặn dò cái gì, phỏng chừng nhất thời cũng chưa chấm dứt được. Nhan Nhã trở về phòng, cũng không có dấu hiệu sẽ đi ra. Buổi sáng Bạc Yến Thần liền đi chơi cùng bạn học, hiện tại trong phòng khách hẳn là sẽ không có người tới.
Phương Tiểu Thư suy nghĩ cẩn thận này đó, vô cùng to gan đứng dậy tách ra hai chân ngồi xuống trên người Bạc Tể Xuyên, trước khi anh nhíu mày muốn mở miệng nói cái gì liền cúi đầu cắn cổ họng của anh, vì thế những lời nói đã đến bên miệng của Bạc Tể Xuyên hoàn toàn hóa thành tiếng rên rỉ nhợt nhạt.
"Ừ..." Bạc Tể Xuyên khó xử cầm cánh tay cô, bỏ người cô ra khỏi người anh, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Tiểu Thư lộ vẻ bất mãn, đau đầu nói, "Không cần xằng bậy."
"Cái gì gọi là xằng bậy nha?" Phương Tiểu Thư vẻ mặt ngây thơ nhìn anh, cánh tay từ bụng anh vẫn sờ đến chỗ mẫn cảm nhất của người đàn ông, mặt Bạc Tể Xuyên nhăn càng nhanh, không tự chủ được cúi đầu xuống trốn tầm mắt của cô, tiếc rằng hai người cách nhau quá gần, anh vừa cúi đầu liền thấy bộ ngực dưới áo lông rộng thùng thình màu trắng của Phương Tiểu Thư đang dán tại trên người mình.
...
"Đừng náo loạn!" Bạc Tể Xuyên cố ý đè thấp giọng nói, mang theo một cỗ oán khí, Phương Tiểu Thư nghe được sôi trào nhiệt huyết.
Tuy nhiên biết giai đoạn đầu khi mang thai không thể làm cái gì, nhưng Phương Tiểu Thư lại càng muốn khi dễ Bạc Tể Xuyên, nhất là lúc anh có vẻ mặt kiên trinh bất khuất.
Đối với lời nói của anh Phương Tiểu Thư làm như không nghe thấy, cố ý lộn xộn, ma sát phần mẫn cảm dưới người anh, lại mở rộng cổ áo lông rộng thùng thình ra rất nhiều, khi khe rãnh ở cổ áo kéo xuống sâu vừa mới làm Bạc Tể Xuyên nhìn một cái không xót gì...
Trên mặt Bạc Tể Xuyên nổi lên màu đỏ ửng không bình thường, hô hấp không quá ổn định, anh dồn dập nói câu: "Trở về phòng rồi nói sau." Nói xong liền muốn ôm Phương Tiểu Thư lên lầu.
Phương Tiểu Thư cũng không cự tuyệt, hai chân trực tiếp ôm lấy thắt lưng của anh bắt tại trên người anh, miệng cũng không nhàn rỗi, đặc biệt làm càn cắn vành tai anh, còn có ý xấu đem đầu lưỡi duỗi đi vào.
Thân thể của Bạc Tể Xuyên xuất hiện phản ứng theo bản năng, anh hít sâu một hơi rất nhanh ôm cô lên lầu, lại tại lúc đi lên cầu thang nghe thấy cửa phòng ngủ ở tầng một mở ra, hai người theo bản năng nhìn lại về phía chỗ phát ra âm thanh, chỉ thấy Nhan Nhã vẻ mặt ngạc nhiên khiếp sợ nhìn bọn họ.
Đây là biểu tình gì vậy, hâm mộ sao? Ánh mắt của Phương Tiểu Thư là nhìn Nhan Nhã, môi lại như trước cắn đến cắn đi trên mặt Bạc Tể Xuyên, cắn đến Bạc Tể Xuyên phiền lòng, cũng không quan tâm Nhan Nhã, trực tiếp liền ôm cô lên tầng đi.
Nhan Nhã rất ít thấy Bạc Tể Xuyên như thế... Như thế... Không, bà không biết nên hình dung tâm tình của mình giờ phút này như thế nào.
Tại bà xem đến, Bạc Tể Xuyên quả thực giống hệt như Bạc Tranh năm đó, bọn họ đều thực lễ phép với mọi người, nhưng kỳ thật thực ít có người có thể đi vào trong lòng bọn họ, bề ngoài của bọn họ đều đẹp trai lịch sự tao nhã, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập mị lực mê người, thật sự không giống như là người có thể làm ra loại sự tình này ở trong trường hợp công cộng...
Trong nháy mắt trong đầu Nhan Nhã sinh ra một ý tưởng, thì phải là Phương Tiểu Thư thật sự là hồ ly tinh...
Nhưng là bà vừa nghĩ như vậy lại phủ định chính mình, bà lại có tư cách gì nói người khác đâu, lúc trước nếu không phải có một một cơ hội như vậy, hiện tại còn không biết bà đang ở đâu, cùng ai kết hôn, nuôi đứa nhỏ của ai đâu.
Nhan Nhã cùng Bạc Tranh kết hôn nhiều năm như vậy, Bạc Tranh chưa từng có hành vi thân mật gì với bà, nhìn cuộc sống vợ chồng thân mật của Bạc Tể Xuyên cùng Phương Tiểu Thư như vậy, trong đầu Nhan Nhã thật ghen tị, tâm tình vừa mới bình phục xuống dưới lại trở nên hỗn loạn, bà rõ ràng lại xoay người về tới trong phòng.
Bên đó mẹ kế trẻ tuổi một mình trông phòng tịch mịch không được, bên này Phương Tiểu Thư lại vô cùng vui sướng.
Phương Tiểu Thư ghé vào t