
nõn của cô, có một loại cảm giác vừa sạch sẽ lại dụ hoặc.
"Bạc Tể Xuyên, anh có biết ý nghĩa của hoa hồng màu hồng phấn là cái gì sao?" Phương Tiểu Thư thấy anh cắm hoa vào trong bình hoa, cởi áo khoác xoay người đi về phía cô, liền nhìn anh nghiêng người ngồi vào bên giường lên tiếng hỏi.
Bạc Tể Xuyên suy tư một chút, anh một chút đều không am hiểu mấy thứ này, suy nghĩ nửa ngày cũng không thể nghĩ ra được, vì thế đành phải đứng dậy nằm nghiêng đến bên người cô, ôm chặt cô gái tự giác tiến vào lòng anh, khiêm tốn hỏi: "Có ý nghĩa gì vậy?"
Phương Tiểu Thư nghe anh hỏi như vậy cười đến càng vui vẻ, vẻ mặt đắc ý nói: "Em chỉ biết anh không biết ý nghĩa của hoa hồng màu hồng phấn, bằng không khẳng định anh sẽ không mua nó!"
"Rốt cuộc là cái gì?" Bạc Tể Xuyên có một loại dự cảm không tốt.
Phương Tiểu Thư hôn một chút khuôn mặt của anh, trên mặt anh còn mang theo hơi lạnh vào mùa đông, cô đau lòng nâng lên bàn tay ấm áp của cô giúp anh sờ sờ mặt lại ấm áp tay, đem tay anh gắt gao bao vây tại trong bàn tay nhỏ bé của mình, dịu dàng nói: "Đây là lần đầu tiên anh đưa hoa cho em, mặc dù có điểm sai lầm, nhưng em còn thực sự rất vui vẻ, cám ơn anh Tể Xuyên."
Bạc Tể Xuyên ho khan một tiếng, lông mi nhẹ nhàng run run, nói sang chuyện khác nói: "Cho nên đâu, rốt cuộc ý nghĩa là gì vậy?"
Khóe miệng của Phương Tiểu Thư nhếch lên một chút ý cười quỷ dị, nhẹ hẫng nói: "Hoa ngữ của hoa hồng màu hồng phấn là, em muốn gả cho anh."
"... ... ..." Anh thật sự là tự làm tự chịu.
Bạc Tể Xuyên bắt đầu khống chế thời gian công tác của mình, khôi phục quy luật đi làm, về nhà cùng Phương Tiểu Thư như trước. Sau đó anh lại mang theo Phương Tiểu Thư đi làm một lần kiểm tra chi tiết, sau khi xác định không có vấn đề, hai người về nhà nói chuyện này cho Bạc Tranh cùng Nhan Nhã.
Bạc Tranh ngồi trên sofa, sau khi nghe xong lời Bạc Tể Xuyên nói, ông không mở miệng ngay, nhưng sắc mặt của ông nói cho mọi người, trong lòng ông vừa vui vẻ lại mâu thuẫn .
Hồi lâu, lâu đến trong lòng mọi người đều sợ hãi, Bạc Tranh mới chậm rãi mở miệng, ông thấp giọng nói: "Cũng tốt, cũng tốt." Nói xong bốn chữ này, ông giương mắt nhìn về phía Phương Tiểu Thư, ánh mắt phức tạp nói, "Cám ơn."
Phương Tiểu Thư không dự đoán được ông sẽ nói như vậy, sửng sốt một chút sau vội vàng nói: "Không, cha không cần cảm ơn con, người nên cám ơn là con mới đúng."
Xác thực, Bạc Tranh tuy không thể nói là người cha tốt với Bạc Tể Xuyên, nhưng với cô mà nói cũng tuyệt đối xem như người cha chồng tốt.
Ông chẳng những cho Bạc Tể Xuyên những điều kiện tiện lợi đi giúp cô điều tra vụ án của nhà họ Phương, còn vẫn duy trì bọn họ điều tra đến cùng chuyện này, cung cấp cho bọn họ hậu trường, quyền lợi cùng ô dù. Cuộc sống thoải mái của bọn họ bây giờ, Bạc Tranh ra sức lực lớn nhất.
Bạc Tranh chậm rãi lộ ra nụ cười vui mừng, ông bỗng nhiên đứng lên, cười nói: "Tối hôm nay tôi tự mình xuống bếp." Ông dường như rất vui sướng, đều không thấy bộ dáng nghiêm túc thường ngày của ông, hiện tại nhìn qua ông thật giống như là một người cha bình thường, "Ta bảo Lưu tẩu đi mua đồ ăn." Ông nói xong xoay người bước đi, lúc đi còn không kìm lòng được hát theo điệu hát dân gian.
Hai tay Phương Tiểu Thư đang cầm mặt, vừa vui vẻ lại sợ hãi cúi đầu, Bạc Tể Xuyên liếc mắt nhìn cô, kéo cô vào trong lòng, nói bên tai cô: "Em cũng thật may mắn, đã rất nhiều năm cha anh không xuống bếp."
Tiếng anh nói chuyện cũng không nhỏ, vừa vặn có thể làm cho Nhan Nhã cũng nghe đến, Nhan Nhã nghe thấy lời này, sắc mặt không tốt lắm.
Bạc Tể Xuyên liếc mắt nhìn thấy bộ dáng đó của bà ta, không mặn không nhạt bổ sung nói: "Từ sau khi mẹ anh mất, ông ấy liền chưa từng xuống bếp." Anh giống như đang chìm vào trong ký ức, không nhận thấy sắc mặt của Nhan Nhã càng trở nên khó coi , "Thời gian mẹ anh còn trên đời này, trong nhà đều là cha nấu cơm, bởi vì mẹ anh là luật sư cực kỳ nổi danh, công tác bề bộn nhiều việc, mà thời điểm kia cha đang đi làm ở cục công an, khi đó tình hình trị an ở thành phố Nghiêu Hải khá tốt, ông ấy cũng không cần bề bộn nhiều việc, cho nên việc nhà cơ bản đều là do cha làm."
Phương Tiểu Thư biết anh là cố ý chọc giận Nhan Nhã, vô cùng phối hợp e lệ nói: "Anh nói không đúng, đó không chỉ là mẹ anh, cũng là mẹ em, cho nên hẳn là mẹ của chúng ta."
Từ lúc Phương Tiểu Thư bước vào cửa nhà họ Bạc, gọi Bạc Tranh là cha rất thường xuyên, nhưng gọi Nhan Nhã luôn luôn chỉ là Dì Nhan.
Vợ chồng son kẻ xướng người hoạ như vậy, làm cho Nhan Nhã vốn định chúc mừng bọn họ rốt cuộc không thể ngồi ở đây nữa, thần sắc hoảng hốt đi về phòng ngủ.
Phương Tiểu Thư nhìn bóng dáng tiều tụy của bà, không xác định hỏi người đàn ông bên cạnh: "Chúng ta có phải là hơi quá đáng hay không?"
Bạc Tể Xuyên lạnh lùng nhìn về phía Nhan Nhã rời đi, thẳng tới lúc phòng ngủ đóng cửa lại mới thu hồi tầm mắt, anh quay đầu yên lặng nhìn Phương Tiểu Thư đang tựa vào lòng mình, tóc dài đen bóng của cô xõa ra trên vai, đeo một bộ kính mắt, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, bỗng nhiên nói: "Em đeo kính mắt rất đẹp