XtGem Forum catalog
Khống Chế Dục

Khống Chế Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324333

Bình chọn: 7.00/10/433 lượt.

nh trái tim ở trên tay cô, nhân bánh sủi cảo một ít một ít đặt ở mặt bột, phương pháp cô niết hai cạnh bánh rất thuần thục và tinh tết, nặn ra được hình dạng xinh đẹp, cuối cùng gọn gàng đặt trên thớt.

Bạc Tể Xuyên vẫn lặng lẽ nhìn tay của Phương Tiểu Thư gói sủi cao , ánh mắt không ngừng lén nhìn về phía cô, chỉ chốc lát sau đã học được bộ dáng của cô cho ra một cái mặc dù nhìn không được đẹp, nhưng cũng ra hình dáng sủi cảo.

Phương Tiểu Thư khen ngợi anh một tiếng, đi đến bên tai anh nhỏ giọng nói: "có năng khiếu, sau này anh có thể học nấu ăn, như vậy là có thể thỏa mãn những người khó tính trong việc ăn uống."

Bạc Tể Xuyên nhịn không được phản bác: "Anh mới không khó tính."

Phương Tiểu Thư nhíu mày, từ chối cho ý kiến nhíu, tiếp tục gói sủi cảo, dùng sự im lặng đáp lại lời của anh.

Bạc Tể Xuyên nhìn lướt qua số lượng không ít sủi cảo trên thớt, Nhan Nhã cùng Bạc Tranh đều đang gói bánh sủi cảo, thế là đủ ăn, vì vậy anh rửa tay, kéo Phương Tiểu Thư, ý bảo cô và anh cùng nhau trở về phòng nghỉ ngơi, không cần làm cho quá mệt mỏi.

Phương Tiểu Thư lúc đầu không muốn đi, dù sao Bạc Tranh còn đang làm, cô làm con dâu đi trước thật sự không thể nào chấp nhận được, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng từ chối, Bạc Tranh ở bên kia không ngẩng đầu, nói: "Con cùng Tể Xuyên đi ra ngoài chờ đi, đã đủ ăn, con cũng đã đứng nửa ngày rồi, đừng đứng thêm nữa động đến thai nhi."

Cha chồng đã nói như vậy, Phương Tiểu Thư cũng không nói lại thêm nữa, ngoan ngoãn nói cám ơn rồi liền đi theo Bạc Tể Xuyên rời đi phòng bếp.

Bạc Yến Thần thấy bọn họ đi rồi, đôi mắt nhỏ nhìn xung quanh, trong nháy mắt lẻn đi ra khỏi phòng bếp.

Nhan Nhã xấu hổ nhìn thoáng qua Bạc Tranh: "Thật xin lỗi, Yến Thần nó..."

"Yến Thần còn nhỏ, em đối với con cũng không cần quá nghiêm khắc." Bạc Tranh như trước không ngẩng đầu, tựa hồ chuyện gói bánh sủi cảo là một chuyện thực quan trọng, lại giống như trong lòng của ông còn nhớ rõ tình cảnh gói sủi cảo nhiều năm về trước.

Giọng nói của ông ấm áp, mang theo một chút hoài nhiệm: "Tuổi xuân trôi qua rất nhanh, thích vui chơi thì cứ vui chơi đi, chỉ cần không mắc phải lỗi lầm, những kỷ niệm đẹp sẽ luôn được nhớ mãi.”

Nhan Nhã có chút suy nghĩ nhìn Bạc Tranh, mím môi không nói gì, mở nắp vung nồi ra, bắt đầu cho nước vào để đun.

Bởi vì là tết âm lịch, cho nên trong nhà không có người làm, cơm tất niên cũng là người nhà mình xuống bếp nấu ăn mới có hương vị.

Phương Tiểu Thư cùng Bạc Tể Xuyên còn có Bạc Yến Thần ba người tại phòng khách ngồi chơi, Phương Tiểu Thư đang xem tivi, sofa bị Bạc Tể Xuyên kéo ra rất xa, Phương Tiểu Thư không thể không đeo mắt kính cận thị của anh thì mới có thể xem rõ ràng.

Cô cởi dép lê, khoang chân ngồi trên sofa, còn chưa ngồi ấm chỗ, hai chân đã bị Bạc Tể Xuyên thả chân xuống đất, dép cũng bị anh đeo vào.

"Trời ơi anh làm sao..." Phương Tiểu Thư khẩn trương nhìn thoáng qua Bạc Yến Thần, Bạc Yến Thần đang đánh bài, cậu ta cùng Bạc Tể Xuyên mỗi người một tay chơi bài, chơi bài magic (trò chơi trong Yugi), đây là trò chơi được lưu hành ngày trước của bọn họ, không thể tin được phía bây giò vẫn còn chơi.

"Ngồi khoang chân làm cho máu lưu thông không tốt, hơn nữa em còn đang mang thai ngồi như vậy không thấy mệt sao?" Bạc Tể Xuyên nhìn cô, nhíu mày trách cứ làm như Phương Tiểu Thư đã phạm vào sai lầm to lớn, vừa nói vừa giúp cô đeo dép lê hình con thỏ lên chân, còn sợ cô lạnh cố ý mua một đôi dép lê, đeo vào ấm áp lại còn thêm đáng yêu, tại sao cô cứ cởi ra là sao?

Phương Tiểu Thư bất đắc dĩ nhìn anh: "Nhưng mà em nóng lắm."

Bạc Tể Xuyên giương mắt nhìn quần áo trên người cô, một bộ váy thật dày cùng với áo khoác làm bằng lông cừu, đây là anh đã xét duyệt qua cô mới được mặc, tất cả đều không có vấn đề gì, nóng? Có cái gì mà nóng ?

Phương Tiểu Thư nhìn về phía Bạc Tể Xuyên, khuôn mặt anh bị ánh đèn chiếu vào nhìn không rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy kính mắt phản chiếu, như lần đầu tiên bọn họ gặp cũng giống như thế này, tất cả của anh đều hấp dẫn cô.

Pháo bông qua đi, Phương Tiểu Thư lẳng lặng kéo qua tay anh đặt ở bên môi hôn hôn, ở trong lòng nói câu, cám ơn.

Trước khi Bạc Tranh đi trung ương, Bạc Tể Xuyên đem tin Phương Tiểu Thư có thai sinh đôi một trai một gái nói cho ông, biểu hiện của ông tuy nhiên không có mừng rỡ như điên, nhưng sắc mặt rõ ràng có sự vui sướng.

Ông nặng nề vỗ bả vai Bạc Tể Xuyên bả, sau đó dùng ánh mắt nhìn Nhan Nhã ý bảo rời khỏi, làm cho Bạc Tể Xuyên ngồi bên cạnh ông, rót chén trà, hai cha con mỗi người một ly, chậm rãi uống.

Một hồi lâu, Bạc Tể Xuyên uống trà xong, Bạc Tranh mới nhẹ nhàng mở miệng.

"Ánh mắt của con rất tốt, gia cảnh của Tiểu Thư tuy không tốt, nhưng là một người tốt."

Bạc Tể Xuyên từ chối cho ý kiến, rót thêm một ly trà.

Bạc Tranh nâng chén trà lên nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó thở dài, nhẹ nhõm, nói: "Cha liền muốn đi thủ đô công tác, hẳn là không thể về nhà thường xuyên, đến lúc đó trong nhà có chuyện gì, con nhớ rõ chiếu cố nhiều."

Bạc Tể Xuyên cúi đầu uống trà, gật đầu nói: "Con sẽ ."

Bạc Tranh nhìn sườn mặt Bạc