
n bản đều không biết hắn.
Lúc ấy cô chỉ tưởng là tin nhắn lừa dối gì đó, cho tới bây giờ không để ở trong lòng, đối phương hình như cũng đã nhận ra ý tưởng của cô, cho nên lần này hắn ghi thêm họ của mình.
Có thêm họ, Phương Tiểu Thư lại nhìn tin nhắn như lọt vào trong sương mù này cũng chỉ thấy lưng rét run.
Lúc này đây hắn nhắn là: Tuyết rơi, ở khu biệt thự Lục Hải không lạnh sao?
Hắn kí tên là: Cao.
...
Cao.
Cô biết mấy người họ Cao đây?
Trừ bỏ người kia ở ngoài không có người thứ hai.
Phương Tiểu Thư lập tức tắt điện thoại di động, đứng dậy chạy đến phòng khách rất nhanh kéo rèm cửa sổ thật kín, sau đó từ khe hở rèm cửa sổ khe hở nhìn ra ngoài, bông tuyết đã muốn bao trùm mặt đất, khiến tầm mắt của cô rõ ràng hơn một chút, cô nhìn đến bên ngoài một mảnh bình tĩnh, không hề khác thường.
Kỳ quái...
Cao Diệc Vĩ rốt cuộc muốn làm cái gì, giả thần giả quỷ!
Phương Tiểu Thư phiền chán giữ chặt rèm cửa sổ khóa kỹ cửa về tới phòng khách, sau khi bỏ thêm một tầng khóa nữa trên cửa phòng cô lại nằm trên giường chùm chăn cố gắng làm cho chính mình ngủ, càng không ngừng đếm dê cố làm mình ngủ.
Cô ở bên cạnh dùng sức thôi miên chính mình, Bạc Tể Xuyên cũng ở bên kia dùng sức thôi miên chính mình.
Hắn thử bảy tám loại biện pháp cố gắng làm cho chính mình ngủ, cũng không có loại nào có tác dụng.
Bạc Tranh cùng Nhan Nhã đã muốn biết chân tướng của sự kiện không thể sinh dục, nhưng bọn hắn ai cũng chưa nói thêm cái gì, hắn tưởng này đại khái là yêu cầu của Bạc Tranh, cho nên bên ngoài mới có thể một mảnh bình tĩnh.
Sự thật thực bình tĩnh, nhưng là lòng anh nhưng không cách nào bình tĩnh trở lại.
Anh tưởng, có lẽ anh thật là một khắc cũng không rời được cô.
Cô đi không đến mười mấy tiếng anh liền nhịn không được muốn gọi điện thoại cho cô, thời điểm lý trí quay lại anh cũng đã gọi điện thoại cho đối phương, anh khẩn trương đang muốn tắt đi, chợt nghe tiếng nói lạnh như băng không hề cảm tình của cô gái ở tổng đài: "Thực xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy, mời gọi lại sau."
"..." Dĩ nhiên tắt điện thoại.
Đây là ý tứ gì, sợ anh dây dưa với cô sao?
Bạc Tể Xuyên kinh ngạc nhìn chằm chằm di động, bỗng nhiên cầm lấy áo khoác đứng dậy ra cửa, không để ý gió tuyết đang lớn bên ngoài, lái xe liền đi.
Bạc Tranh từ cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thấy bóng dáng xe Dodge đang đi xa dần.
Hắn cũng chưa nói gì, buông rèm cửa sổ nên làm cái gì làm cái gì.
Bạc Tể Xuyên thong thả lái xe, lại gọi điện thoại cho Phương Tiểu Thư mấy lần, tất cả đều là tắt máy không gọi được.
Trong lòng anh cực kỳ khủng hoảng, vô cùng gấp gáp, vì thế đành phải quấy rầy Cố Vĩnh Dật, gọi điện thoại đến chỗ của người ta.
"Cố cục trưởng, phiền toái anh một sự kiện, giúp tôi điều tra một người, nhìn xem từ 12 giờ trưa nay cho tới bây giờ, khách sạn nào có người này vào ở." Bạc Tể Xuyên mở miệng liền nói ý đồ mình gọi điện thoại đến, Cố Vĩnh Dật còn đang tăng ca, vừa vặn có thể giúp anh điều tra, Bạc Tể Xuyên dừng điện thoại không tới nửa giờ, Cố Vĩnh Dật liền gọi điện thoại lại.
"Thật có lỗi Bạc thư ký, đêm nay trong tất cả các khách sạn trong thành phố đều không có ghi lại của số chứng minh thư này." Cố Vĩnh Dật ngượng ngùng nói.
Bạc Tể Xuyên nắm chặt di động im lặng trong chốc lát, trong lòng chỉ có hai cái đoán rằng, một cái là tốt, một cái là xấu.
"Cám ơn, phiền toái anh, cứ như vậy, hẹn gặp lại." Bạc Tể Xuyên dừng điện thoại, thay đổi phương hướng lái xe, chạy về phía khu biệt thự Lục Hải.
Bây giờ anh phải đi chứng thực suy đoán tốt của mình, thì phải là Phương Tiểu Thư chính là về nhà của anh ở khu biệt thự Lục Hải, cũng không có đi địa phương khác.
Mà cái suy đoán xấu kia...
Bởi vì suy đoán kia thật sự quá xấu, Bạc Tể Xuyên vô cùng kháng cự tiếp tục tự hỏi đi xuống.
Xe chạy như bay trên ngã tư đường phủ đầy bông tuyết, Bạc Tể Xuyên chọn con đường thực ít có người đi, thật không có vấn đề kẹt xe, chính là hắn chạy xe quá nhanh, xe có điểm trượt, hơn nữa khi giảm tốc cùng phanh lại thực không an toàn.
Bất đắc dĩ, Bạc Tể Xuyên lái xe chậm lại, dựa theo tốc độ bình thường chạy tới khu biệt thự Lục Hải.
Anh lưu loát khóa cửa xe, đi đến cửa biệt thự, nâng tay muốn mở cửa, nhưng trước khi đẩy cửa ra động tác lại dừng lại.
Anh đột nhiên có điểm không muốn biết cô rốt cuộc có ở bên trong hay không, bởi vì anh không biết nếu cô không ở chỗ này, anh nên làm cái gì bây giờ.
Vừa nghĩ đến cô khả năng có nguy hiểm, anh có thể sẽ mất đi cô, trong lòng anh liền khổ sở không được, giống như có dao nhỏ dùng sức đâm ở bên trong.
Bạc Tể Xuyên hít vào một hơi thật sâu, nhíu mi đẩy ra cửa, bước chân rất nhẹ đi vào.
Anh đóng cửa xong, sau khi nhìn thấy valy đặt ở trong phòng khách liền buông xuống tất cả lo lắng trong lòng, trực tiếp khóa lại cửa phòng.
Bạc Tể Xuyên đi đến cầu thang lên tầng hai, lại thay đổi phương hướng đi đến phòng khách ở tầng một.
Anh xoay tay nắm cửa, quả nhiên bị khóa.
Bạc Tể Xuyên không chút do dự lấy ra chìa khóa từ trong túi mở cửa ra, hắn vừa mở cửa ra, liền thấy Phương Tiểu Thư đứng tại cửa nhìn chằm chằm