
cảm giác xa cách cùng thanh cao.
Nhưng hiện tại anh giống như là cái...
Cô không biết nên hình dung như thế nào, tầm mắt của anh như vậy làm cho cô không dám đối diện, cô chột dạ xoay mặt ra chỗ khác.
Bạc Tể Xuyên từ giường bên kia trực tiếp bay qua đến nắm cằm của cô chuyển mặt cô về phía mình, bắt buộc cô đối diện với mình, giọng nói trầm thấp mà áp lực nói: "Phương Tiểu Thư, thật sự là anh không có biện pháp nào với em. Anh và em nói chuyện, bây giờ anh cực kỳ mê hoặc, em có thể giải thích cho anh sao? Ừ? Mẹ nó giống như theo ngay từ đầu tôi chưa từng hiểu được em, rốt cuộc là em muốn cái gì?!"
Bạc Tể Xuyên hẳn là căn bản không cần Phương Tiểu Thư trả lời, anh nói xong liền buông lỏng cô ra, đi xuống giường đứng lên đưa lưng về phía cô đi qua đi lại, thanh âm cực kỳ không xong: "Trước kia anh vẫn cảm thấy, trên thế giới này không có người nào có thể bắt anh làm bất kỳ chuyện gì anh không muốn làm, thẳng đến anh gặp em." Anh bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cô, giống như phá bình phá ngã cười nhẹ nói, "Đúng, em có thể muốn nói, em cũng không bắt tôi làm gì nha, đúng vậy, em không bắt tôi làm, con mẹ nó tất cả đều là tôi tự làm tự chịu, là tôi bị coi thường!"
Anh đi trở về bên người cô, nhìn Phương Tiểu Thư vẻ mặt mờ mịt cùng không biết xoay sở như thế nào xoay người nói: "Nhưng mà yêu cũng không chính là bị coi thường sao, tôi thực không nghĩ bắt em nêu ví dụ, nhưng em chính là chiêu bài rõ ràng nha, Phương Tiểu Thư, em không yêu anh, cho nên em chưa từng bị coi thường." Anh mệt mỏi ngồi vào bên người cô, hai tay đặt trên đầu gối bụm mặt nói, "Em đi đi, không phải em muốn chia tay với tôi sao." Anh bỏ nhẫn từ ngón áp út tay trái ra nhét vào trong tay cô, sau đó đứng dậy mở ra cửa tủ quần áo lôi ra một cái valy, rất nhanh lôi từng kiện quần áo của cô xuống ném vào bên trong, quần áo của cô vốn sẽ không nhiều, sau khi lấy hết quần áo của cô xuống anh hơi sửng sốt, sau đó xoay người đóng valy lại kéo tới bên cạnh cô, ngồi xổm xuống nhìn cô, nhìn một lúc bỗng nhiên vừa cười.
Bạc Tể Xuyên cười như vậy, làm cho Phương Tiểu Thư thà rằng nhìn thấy anh khóc.
Anh nâng tay xoa xoa đầu cô, dịu dàng hỏi cô: "Phương Tiểu Thư, anh hỏi em, em nói thật với tôi, em nhìn qua con tim của mình sao? Em đã từng thật lòng yêu ai sao? Thời gian em nói thêm nữa làm ra vẻ sẽ không sợ lòng sẽ phun sao?" Anh chậm rãi đứng thẳng dậy, vỗ vỗ bả vai cô, giống như vô cùng thoải mái nói, "Lúc đi im lặng một chút, đừng ầm ỹ đến người dưới tầng, nhớ rõ đóng cửa lại."
Phương Tiểu Thư lẳng lặng nghe Bạc Tể Xuyên nói ra những lời nói đả thương người này, cảm giác trong lòng giống như bị tê nát.
Cô gắn lại lòng mình một lần nữa, nghe được chính là những lời nói gần như là đuổi người.
Phương Tiểu Thư quay đầu nhìn anh một cái, anh nằm ở trên giường từ từ nhắm hai mắt cười đến cả người phát run, cô yên lặng lau quệt nước mắt, hít sâu, xách valy đi đến trước cửa phòng.
Tại thời điểm cô nhẹ tay mở ra cửa chuẩn bị rời đi thời điểm, giọng nói của Bạc Tể Xuyên lại vang lên, lần này giọng điệu của anh bình tĩnh rất nhiều, mang theo mấy phần tối nghĩa cùng khàn khan không dễ nghe thấy: "Tiểu Thư, em cẩn thận suy nghĩ đi, đừng trách anh nói chuyện khó nghe, em hỏi một chút đã biết vì sao những sự tình này sẽ xảy ra."
Em sẽ.
Phương Tiểu Thư ở trong lòng nặng nề đáp lại anh, ngoài miệng lại chưa nói cái gì.
Bây giờ anh không muốn nhìn thấy cô vậy cô liền cút đi, làm gì chọc anh phiền lòng, người sai là cô, không nên từ anh đến gánh vác tội danh này.
Phương Tiểu Thư mang theo valy im lặng đi xuống tầng một, cô đi đến bên cạnh bàn trong phòng khách, đảo qua bốn phía, từ trên sofa cách đó không xa lấy đến tờ chuẩn đoán, rồi sau đó lấy ra bút từ trong túi áo, viết một hàng chữ lên mặt trên.
Làm xong tất cả những việc này, cô không lên tiếng rời đi theo yêu cầu của Bạc Tể Xuyên.
Cô đi thật im lặng, không ầm ỹ đến bất cứ kẻ nào, cô để lại tờ giấy trên bàn, nói rõ ràng là cô không thể sinh con, mà không phải do Bạc Tể Xuyên.
Bạc Tể Xuyên thấy cô thật sự đi rồi, vội vàng từ trên giường đứng lên chạy ra phòng đi xuống tầng, chính là khi anh đuổi tới cửa lại dừng lại.
Bạc Tể Xuyên nắm tay đi đến bên cửa sổ, dùng rèm cửa sổ che giấu thân hình của mình, lẳng lặng nhìn chăm chú vào thân hình mảnh khảnh của cô biến mất tại phía cuối ngã tư đường, hai tay anh luôn nắm chặt thành nắm đấm, lại không đuổi theo cô.
Anh thực mâu thuẫn, anh không biết chính mình là nên tiếp tục vô liêm sỉ đi xuống, hay là nên biết sỉ rồi sau đó tiếp tục, này dường như là cùng một đáp án.
Anh cũng không thể chọn, hai loại này là cùng một đường, mà anh thật sự muốn nhìn một chút, chính mình có thể cắn răng kiên trì đến làm sao.
Sau khi Phương Tiểu Thư đi ra nhà họ Bạc cũng không đi chỗ nào khác, cô rất bình tĩnh lo lắng tình huống hiện tại, sau đó gọi xe taxi đi đến khu biệt thự Lục Hải.
Nhà của Bạc Tể Xuyên tại khu biệt thự Lục Hải tuy không có người ở, nhưng vẫn đều có người làm việc theo giờ đến quét dọn, bây giờ loại tình huống này đi khách sạn ở không có phương tiệ