
i mắt, hoàn toàn bình tĩnh. "Lập tức căn theo điều tôi mới nói mà làm."
"Vâng"
Anh nhanh chóng thu dọn hết tài liệu, chuẩn bị ra về. Hôm nay thấy khuôn mặt ông chủ, anh thật sự cần phải có thời gian tiêu hóa.
"Gọi Pe¬ter đi vào."
"Vâng."
Trời trên cao phù hộ Pe¬ter!
Đầu óc Pe¬ter mơ hồ đi vào phòng làm việc của ông chủ thì vẫn còn đang
suy nghĩ Ben một ít mặt đồng tình cộng thêm than thở chụp vai là
chuyện gì xảy ra.
"Đi điều tra." Hai chữ đơn giản, lập tức kéo suy nghĩ bay xa của Pe¬ter trở lại.
Ngẩng đầu nghi ngờ, nhìn về phía ông chủ của mình, có phần không được rõ ràng,
"Đi điều tra tất cả việc phải làm tối nay của Diêu Thủy Tinh, từng cái,
từng cái, tất cả đều điều tra cho tôi.Mmười phút sau, tôi muốn biết kết
quả."
Anh muốn biết, đến tột cùng là chuyện gì đáng giá để cô phải hủy bỏ. . . . . . hẹn hò của họ.
Gì?
Pe¬ter sững sờ, lịch trình của tổng giám đốc Diêu Thị tối nay cùng với
công việc hiện tại của bọn họ có quan hệ gì sao? Tại sao ông chủ lại có
hứng thú bảo anh đi điều tra cái này? Còn nữa, tại sao rõ ràng lời nói
của ông chủ rất bình tĩnh nhưng anh lại có cảm giác mỗi một chữ đều là
dùng roi quất ra ngoài?
"Anh còn có chín phút ba mươi giây."
A a a, thật là đáng sợ!
Pe¬ter kinh sợ lập tức muốn tông cửa xông ra. Quần áo đẹp đẽ, khách quý tụ tập.
Dạ tiệc của xã hội thượng lưu trước giờ đều là tình huống như vậy, nhất
là trùm ngân hàng nhà họ Thôi, càng thêm xa hoa sang trọng.
Tối nay người chủ trì là nhà họ Thôi, Thôi Nguyên mừng đại thọ 70, đồng
thời cũng là ngày quan trọng, ông ta muốn tuyên bố giao lại quyền lực
của mình cháu trai yêu quý nhất, Thôi Hạo Triết. Chuyển giao quyền lực
của nhà giàu, xưa nay luôn là tiêu điểm được giới thương nhân vô cùng
coi trọng. d!iễn đ!àn l!ê q!uý đ!ôn Dù sao, vua nào triều thần nấy, có
được 157 ngân hàng trên toàn cầu, tiền bạc có thể so sánh được với nhiều quốc gia, thực lực kinh tế của ông ta làm cho người ta chỉ có thể
ngưỡng mộ nhìn lên.
Nền móng của nhà họ Thôi đều ở châu Âu, qua nhiều năm như vậy, người của nhà họ Thôi quản lý ở các nơi khắp thế giới. Sản nghiệp nhà họ Thôi
ngoài mấy người con cháu ở lại Đài Loan xử lý ngân hàng bên này, những
người khác đều đã rất nhiều năm chưa trở về Đài Loan rồi.
Chẳng qua Thôi Nguyên đã lớn tuổi, nhớ nhung quê hương, mấy tháng trước
sau khi về Đài Loan, quyết định ở lại nơi này dưỡng lão. Cho nên bữa
tiệc lần này đã chọn khách sạn Thủy Tinh xa hoa nhất của Diêu Thị.
Đây là lúc trước Diêu Dật Châu vì kỷ niệm con gái yêu ra đời, cố ý dùng
tên của cô thành lập khách sạn cao nhất, tiếp đãi khách đều như ở trên
đỉnh Kim Tự Tháp. Khách sạn Thủy Tinh trên toàn cầu cũng chỉ có năm cái, chi phí đều là con số hàng tỷ, ngay cả một miếng gạch lát sàn nhà bé
nhất không đáng nói đến cũng là mài thuần thủ công, vật liệu đắt giá.
Bởi vì xa hoa, bởi vì cao nhất, bởi vì ít, khách sạn Thủy Tinh đã trở
thành dấu hiệu cho thân phận xã hội thượng lưu. Người bình thường tuyệt
nhiên ngay cả vào cũng không thể, một gian bình thường nhất ở nơi đây
đều cũng là sáu con số trở lên. c,ập nhật c'hương mới nhanh nhất ở d:iễn đ-àn l"ê q'uý đ'ôn Đắt đỏ như thế lại làm cho những nhân vật nổi tiếng
như theo xu hướng chạy ngang chạy dọc. Phòng của năm khách sạn không có
ngày nào là để trống.
Lần này nhà họ Thôi ra tay bao hết cả đại sảnh cử hành dạ tiệc, bởi vì
Thôi Nguyên ngoài tài lực hùng hậu, còn vì ông và Diêu Dật Châu có mấy
phần giao tình nên mới có thể đặt bao hết, mà khách được mời tham gia dạ tiệc không có ai không phải là quan to hiển quý.
Khi đêm tối, tường vi trong sảnh đã sớm thành chỗ tụ tập, âm nhạc tao
nhã, đại sảnh hào hoa cao quý, mỗi một viên trên đèn treo Thủy Tinh
khổng lồ đều sáng chói mắt, hoàn toàn lộ ra phong thái, khí phách to lớn nhất của danh môn thế gia.
Sau khi lễ độ chào hỏi với Thôi Nguyên, Diêu Thủy Tinh đứng bình tĩnh ở
chỗ đó, giống như nghiêm túc nghe trùm bất động sản, Trần Thượng phân
tích đối với tiền đồ sản nghiệp tương lai. Ở thương trường nhiều năm như vậy, cô đã sớm học xong tất cả thủ đoạn khôn khéo cần có. Kiêu ngạo,
đơn độc, tuyệt tình, không cần bất kỳ sự trợ giúp nào cho bản thân.
diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cô không phải loại người ra vẻ, lúc cần thiết, cô
cũng có thể lễ độ xã giao với đôi ba người, lễ độ hoàn mỹ vô khuyết.
Chẳng qua, người có thể làm khiến cô làm như vậy cũng không nhiều.
Vốn là bữa tiệc như vậy cô có thể không tham dự liền không tham dự, cô
ghét tụ họp chung một chỗ với một đám người, ầm ỹ lại đáng ghét. Nhưng
xế chiều hôm nay Từ Tĩnh Viễn gọi điện thoại, Diêu Dật Châu hi vọng con
gái của mình có thể tham dự. Cha đã không quản chuyện của cô hơn nhiều
năm, cho nên lần này, cô nguyện ý nghe theo.
Vì vậy, cô mới ở chỗ này mà nhẫn nại.
"Thủy Tinh, nghe nói Diêu Thị gần đây đối với trung bộ rất có hứng thú?" Ông lão hơn sáu mươi tuổi, đôi mắt lóe sáng rành đời khôn khéo, sau một lời đàm luận bình thường rốt cuộc chuyển đề tài sang chuyện mình thực
sự muốn nói. Vất vả lắm mới gặp được người thừa kế khiêm tốn của Diêu
gia ở