
i. Bà tựa như một bức tranh thủy mặc sơn thủy, điềm tĩnh mà sâu sắc.
"Mẹ." Diêu Thủy Tinh nhẹ giọng gọi.
Nhan Uyển Như ngước mắt, nhìn về phía con gái mình, nụ cười dịu dàng hiện lên bên gò má, "Thủy Tinh, mau tới đây."
Diêu Thủy Tinh tiến lên vài bước, ngồi xuống ở cạnh mẹ.
"Sao hôm nay lại về sớm như vậy?" Đưa tay, vuốt ve má con gái, "Con gầy một chút." Đây là con gái ông ấy cho bà, diện mạo tính khí giống nhau như đúc, cho nên bà yêu nó hơn sinh mạng, chỉ tiếc, cơ thể của bà vẫn luôn không khoẻ, qua nhiều năm như vậy không còn dư sức khoẻ chăm sóc con bé. Đối với con gái, bà vẫn cảm thấy mắc nợ.
"Mẹ." Diêu Thủy Tinh nằm sấp vào trong ngực mẹ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Cô yêu mẹ của mình, mặc dù 17 năm, thời gian chung đụng cũng không nhiều nhưng cô biết, mẹ yêu cô, yêu cô rất nhiều.
Nhan Uyển Như khẽ vuốt ve tóc con gái mình, từng chút từng chút. "Sao vậy, Thủy Tinh?" Tính tình con gái hoàn toàn giống cha nó, lạnh lùng mà bó buộc nội tâm. Cho dù gần gũi với bà cũng không làm nũng như vậy, bà hiểu rất rõ.
"Mẹ, con yêu một người." Cô tựa như thở dài nhẹ giọng nói ra.
Nhan Uyển Như ngẩn người, ngay sau đó khẽ cười ra ngoài, "Thời gian trôi qua thực mau. Con gái của ta cũng đến tuổi yêu rồi, là một người như thế nào?"
"Anh ấy. . . . . . rất tốt."
"Nếu tốt, vậy thì yêu một lần thật tốt đi." Tính tình đứa bé này rất giống ông ấy, luôn luôn cô độc, lạnh lùng, nếu như có thể có tình yêu làm tăng nhiệt độ, như vậy thì thật là tốt.
"Mẹ." Cô ngước mắt, nhìn dung mạo người mẹ thân yêu, "Con mang thai."
Nụ cười Nhan Uyển Như trên mặt biến mất, chau mày. Bà không phản đối con gái yêu thương, dù sao con gái trưởng thành tự nhiên sẽ có tình cảm, nhưng mang thai. . . . . .
"Chúng con có dự định kết hôn."
Bà sửng sốt chốc lát, "Con nghiêm túc sao?"
"Con đã suy nghĩ kỹ."
Nhan Uyển Như không có lời nào để nói, bà biết tính cách Diêu Thủy Tinh, nếu như không phải đã cân nhắc kỹ, con bé sẽ không đưa ra quyết định, nhưng một khi nó đã có quyết định thì tuyệt đối không thay đổi. Chàng trai kia, có tốt đến vậy? Có thể khiến cho đứa con gái thông minh luôn tỉnh táo của bà mất trí mà yêu một lần.
"Anh ấy, rất tốt." Khoé môi bà nâng lên nụ cười, tin tưởng con gái của mình, "Có thời gian, dẫn cậu ta về để mẹ gặp mặt." Từ nhỏ đến lớn Thủy Tinh luôn có chủ kiến của mình, tự mình làm chủ tất cả mọi chuyện. Bà yêu đứa con gái này, chỉ cần con bé muốn bà đều sẽ cho.
"Con sợ cha sẽ không đồng ý."
Mu bàn tay trìu mến vỗ nhẹ lưng con gái, "Yên tâm, có mẹ."
Diêu Thủy Tinh tựa vào trong ngực mẹ, bên môi có nụ cười nhàn nhạt.
Cô có thể kết hôn. Diêu Thủy Tinh ở thời điểm trước sinh nhật mười tám tuổi, kết hôn.
Không có hôn lễ sang trọng, không có khách khứa náo nhiệt, chỉ có hai người đi công chứng vô cùng đơn giản, ra khỏi cổng tòa án, cô thành Hạ phu nhân.
Mang theo hành lý đơn giản, cô dọn vào nhà trọ nho nhỏ của anh, ở nơi nào đó mà có vô số thời gian ngọt ngào của bọn họ, ngay cả sinh mạng nhỏ trong bụng cũng là được hình thành ở nơi này. Trong nháy mắt đó, trên mặt Diêu Thủy Tinh có nhẹ nhõm sáng lạng hiếm thấy.
Như vậy, có phải tất cả giống như truyện cổ tích hay không, từ đó hoàng tử và công chúa trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ?
Sự thực là, tươi đẹp đến đâu, tình yêu oanh oanh liệt liệt đến đâu đi nữa, vẫn phải quay trở lại trong hôn nhân để chấp nhận kiểm tra.
Nhưng vừa mới bắt đầu, bọn họ thật sự vô cùng, vô cùng ngọt ngào.
Tất cả vẫn y như trước đây, anh sẽ đợi cô tan học, sau đó đi cùng cô một đoạn đường, tài xế riêng của Diêu Thủy Tinh sẽ chỉ cung kính đợi ở đầu đường, đưa cô đến công ty. Cô vẫn rất bận rộn, trường học và công ty hai bên đều phải lo.
Nhưng tất cả cũng không giống nhau hết. Mỗi buổi sáng, cô sẽ thức dậy bên cạnh anh, anh ở bên sau khi cô hết triệu chứng nôn vào buổi sáng, thương tiếc cho cô một cái hôn, bưng bữa ăn sáng tự tay chuẩn bị tới, kiên nhẫn dụ dỗ cô vợ nhỏ tâm trạng không tốt ăn hết, như vậy tâm trạng của cô không khỏi tốt hơn rất nhiều. Dù cho sai khẩu vị, chỉ cần anh làm, cô đều sẽ ăn.
Buổi tối cô có thể nằm ở trong ngực anh, anh dịu dàng vuốt ve cùng và ấm áp ôm cô trong ngực, ngay cả mơ cô cũng thấy trở nên ngọt ngào.
Kết hôn là hai người trầm lặng, hai người không người nào quấy rầy thế giới của nhau. Cô thật sự cảm thấy hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy, dường như, bọn họ có thể mãi mãi bước tiếp như vậy, mãi cho đến năm tháng cuối cùng.
Nhưng cô lại không ngờ lần đầu tiên cãi vả của hai người lại đến dễ dàng, không hề có dấu hiệu trước như vậy.
Vào giữa hè, nhiệt độ ở lầu sáu của bọn họ rất bất thường. Không có máy điều hòa nhiệt độ, cơ thể cục cưng trong lòng cô lại đặc biệt nhạy cảm, ban ngày mệt đến mức muốn chết, nhưng buổi tối làm sao cũng không ngủ được, một chút xíu nóng cũng không chịu nổi.
Hạ Viễn Hàng ôm vợ trong ngực, vuốt ve làn da nóng rực của cô, đau lòng không dứt, "Bảo bối, ngày mai chúng ta đi mua máy điều hòa." Ban đầu chỉ có một mình, về nhà chỉ nằm ngủ, hoàn toàn không quan tâm đến những thứ này. Nhưng bây giờ anh có một cô vợ nhỏ, thế giới của