
khác, tất cả các web khác đều là ăn cắp không có sự đồng ý.
Bọn họ còn trẻ tuổi, mỗi đêm đều hoạt động như vậy, kết quả thế này cũng nằm trong dự liệu.
Hạ Viễn Hàng cố gắng đè vui sướng trong đáy lòng xuống, bắt lấy que thử thai trong tay cô, "Bảo bối, em vui không?"
Cô ngước mắt, nhìn anh, vẫn im lặng.
Anh vuốt ve gương mặt cô, "Anh rất vui." Hôn lên trán cô, "Con của chúng ta, nghĩ thử xem, sẽ đáng yêu cỡ nào."
"Em. . . . . ." Cô gượng gạo mở miệng: "Rất khó tưởng tượng." Mười bảy tuổi, chưa từng nghĩ tới sẽ làm mẹ sớm vậy, nhưng cô lại không ngừa thai.
"Anh thích con gái." Anh thở dài, bên môi tràn đầy nụ cười, "Em phải tặng cho anh một đứa con gái, phải giống em như đúc, một bộ dạng kỳ quái."
Đây được xem là khen ngợi sao? Cô nhìn dáng vẻ hưng phấn kia, trong lòng một mảnh mờ mịt.
"Có điều, trước đó. . . . . ." Anh lấy từ trong ngực một cái hộp xinh xắn, mở ra, đưa tới trước mặt cô, "Diêu Thủy Tinh, hãy lấy anh."
Một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản mà tinh sảo, lẳng lặng nằm trong hộp, lóe lên mỹ lệ rực rỡ.
Anh đã sớm chuẩn bị tốt, phải không?
"Từ ngày chúng ta đi chung, anh đã chuẩn bị cái này." Anh cười, có mấy phần hài lòng, mấy phần thỏa mãn, "Có điều không nghĩ tới lại dùng tới nhanh như vậy."
"Không nghĩ tới?" Cô lầm bầm lại lời nói của anh, sau đó lạnh lùng nhìn anh, "Anh thật sự không nghĩ tới, cho dù. . . . . . là lần đầu tiên, nhưng làm tình sẽ có con, kẻ ngu cũng biết chứ?"
"Ưmh, cho nên bảo bối của anh dĩ nhiên cũng biết." Anh ôm chầm cơ thể cô gái bỗng trở nên cứng ngắc khi nghe được những lời này của anh, cô đang không được tự nhiên, thật là đáng yêu. "Được rồi, được rồi, đều sai lầm của anh, là anh cố ý. Ai bảo anh muốn ở chung một chỗ với em mà không có bất kỳ cản trở nào, muốn ở bên nhau vĩnh viễn."
Cô giơ ngón tay nhéo điểm nhạy cảm trước ngực anh, thành công làm anh im miệng, nhưng cũng làm cho nụ cười anh càng đậm. truyện được chuyển ngữ ở diễn đàn Lê.Quý.Đôn Không có cách nào, từ khi biết cô có đứa bé, trong lòng anh tràn đầy vui sướng. Nâng gương mặt xinh đẹp của cô lên, nghiêm túc nói: "Anh cam kết với em, đời này Hạ Viễn Hàng anh chỉ yêu một mình em, cưng chiều em, bảo vệ em, vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng sẽ không rời bỏ em."
Cô nhìn anh, bình tĩnh hỏi "Vì đứa bé sao?" Nếu như không có đứa bé này, bọn họ còn trẻ tuổi sẽ hoàn toàn không suy nghĩ đến chuyện kết hôn, còn cô không có người giám hộ ký tên, hiện tại thậm chí còn không thể kết hôn.
"Đương nhiên rồi" Anh rất kiên định trả lời: "Nhưng, mẹ của con trai anh, lại chỉ có thể là một cô gái tên Diêu Thủy Tinh. Cô ấy rất khó hiểu, cho tới bây giờ thích cũng không nói. Cô ấy rất quật cường, tính khí lại rất xấu. Nhưng, anh chỉ chọn cô ấy, bởi vì nếu như không có anh ở bên cạnh cô ấy, cô ấy vĩnh viễn sẽ không cảm thấy vui vẻ."
Cô nhìn anh chằm chằm, hồi lâu, nhàn nhạt mở miệng: "Kiêu ngạo."
"Như vậy thì công chúa Diêu, em nguyện ý gả cho cái kẻ kiêu ngạo này không?"
Cô duỗi tay cầm chiếc nhẫn kia lên, "Chiếc nhẫn có giá thị trường không tới năm vạn đồng, anh cảm thấy em sẽ đồng ý?"
"Đương nhiên rồi." Anh lấy lại, xỏ vào ngón giữa của cô, thứ vật đó óng ánh ánh sáng lộng lẫy, rạng rỡ phát sáng trên ngón tay nhỏ bé của cô. Anh hôn bàn tay cô, "Anh hứa với em, tương lai có một ngày, anh sẽ dùng chiếc nhẫn kim cương 10 Carat để đổi lấy chiếc nhẫn này." Khả năng hiện tại của anh chỉ có thể làm được như vậy, nhưng anh có thể cam cho kết tương lai.
Cô im lặng ước chừng mười phút, sau đó bình tĩnh mở miệng: "Nhưng. . . . . . em thích con trai, làm sao đây?"
Tại sao cô có thể đáng yêu đến như thế? Thật sự muốn cứ như vậy dụi vào trong lòng cô, không nỡ để cô ra ngoài. "Vậy thì sinh thai long phượng, một trai một gái, có được không?"
". . . . . . Được."
Lúc này, bọn họ tựa như một đôi tình nhân nhỏ bình thường, ngả vào với nhau, nói ra lời ngọt ngào si ngốc, mãi mãi cũng không thấy chán.
*****
Khi cô về đến nhà, thời gian còn sớm, trong nhà là một mảnh im ắng.
"Mẹ đâu?" Đưa cặp sách cho quản gia đi theo sau lưng, như không để ý mở miệng hỏi.
"Bây giờ phu nhân đang ở trong vườn hoa." Quản gia cung kính trả lời.
Diêu Thủy Tinh vòng qua hành lang rộng rãi, tiếp đó đi tới vườn hoa.
Diện tích Diêu gia gần ngàn bình (1 bình = 36 mét vuông), thiết kế vô cùng tuyệt mĩ. Hiện đại tiện lợi cùng với quang cảnh cổ xưa kết hợp hoàn mỹ với nhau. Nghe nói, năm đó chỉ có chi phí bản thiết kế cũng có thể mua được một cao tầng, vì để làm vợ yêu của mình có nơi ở thoải mái, Diêu Dật Châu hoàn toàn không quan tâm phải xài hết bao nhiêu tiền.
Nhan Uyển Như thích đình viện kiểu xưa cho nên khắp vườn hoa đều xây dựng theo ý thích của bà.
Vừa dịp đầu mùa hè, những cánh hoa trong vườn hoa đều đã nở, tỏa ra hương thơm, bướm bay ong kêu, không khí hạnh phúc dễ chịu. Nữ chủ nhân Nhan Uyển Như của Diêu gia lúc này yên vị trong đình nghỉ mát, nghe chim hót, lẳng lặng hưởng thụ một cốc trà ướp hoa trong veo.
Mái tóc đen nhánh mềm mại rũ sau vai, dung mạo như nước. 35 tuổi, vì được chăm sóc trong nhà nên thanh thuần giống như thiếu nữ hai mươi tuổ