
làm ra mấy hành động điên rồ.”
Mạc Tử Tuyền giật mình bừng tỉnh, lập tức giảm tốc độ. Mái tóc chị ta cũng trở nên tán loạn, rối tinh rối mù. Chị ta giơ tay, vén lại gọn
gàng, đoạn hỏi:“Hãy đặt giả thiết, tôi và cô đồng thời gặp gỡ Tống Vực.
Trên người chúng ta đều không vướng bận gánh nặng hoặc những mối quan hệ ràng buộc rắc rối, chỉ đơn thuần là hai cô gái có cuộc sống bình thường đứng trước mặt anh ấy. Theo cô nghĩ, anh ấy sẽ rung động trước ai đây?”
“Giả thiết này vô nghĩa trong hiện thực.” Mục Táp dứt khoát phủ định giả thiết của chị ta.
“Cô không dám trả lời là bởi thâm tâm cô cũng tự biết thân biết phận. Giả sử chúng ta ở điểm xuất phát ngang nhau và cạnh tranh một cách công bằng, thì cô vĩnh viễn chỉ là kẻ dưới cơ. Người có thể khiến Tống Vực
rung động chính là tôi.” Mạc Tử Tuyền tự tin tuyên bố kết luận suy ra từ giả thiết.
“Tôi không biết.” Mục Táp đáp thành thật,“Nhưng cô đừng nên cứ dạo
bước trên mây mà tự tin thái quá. Trên đời này chẳng ai dám quy định
người chiếm giữ nhiều lợi thế hơn sẽ là người chiến thắng cuối cùng. Tôi thừa nhận cô xinh đẹp hơn người. Từ vóc dáng, khuôn mặt, khí chất…cô
đều nổi trội hơn tôi. Trên người cô luôn tỏa ra sức hút đối với người
khác phái. Ở tình huống bình thường, ánh mắt của phần lớn đàn ông sẽ bị
cô thu hút hấp dẫn, chứ không phải tôi. Tuy nhiên theo tôi nghĩ, ấn
tượng đầu tiên mạnh hay yếu…phụ thuộc mức độ Adrenaline* trong cơ thể
tăng nhiều hay ít. Vậy nên, cái cảm giác rung động ban đầu không là gì
so với tình yêu chân chính. Để thống lĩnh trái tim một con người, nào
đơn giản chỉ dựa vào vẻ đẹp bề ngoài. Nhất thiết cần thời gian để hai
người có thể tiếp xúc, va chạm lẫn nhau. Xuyên sốt quá trình tiếp xúc,
sự thẳng thắn và thành thật đóng vai trò chủ chốt. Hai người sẽ từ từ
tìm hiểu, sẻ chia, trải lòng cùng nhau. Nếu hợp nhau, thì tâm hồn họ sẽ dần có được sự đồng điệu nhịp nhàng. Cứ thế…ngày qua ngày…tháng tiếp
tháng…đến một lúc nào đó, họ sẽ trở thành một phần thiết yếu trong cuộc
sống đối phương, tựa như sự tương tác của ánh mặt trời và bầu không khí. Nếu cô có thể khiến anh ấy không bao giờ rời xa cô, khiến anh ấy muốn
gắn bó đời mình bên cô, cô mới thật sự là người chiến thắng.”
* Adrenaline là một hormone có tác dụng trên thần kinh giao cảm.
Mạc Tử Tuyền trầm tư.
“Trên thực tế, đại đa số chúng ta, bất kể là nam hay nữa, rất hiếm
người nào có được mối tình đầu đơm hoa kết trái, thuận lợi đi tới bến bờ hôn nhân mỹ mãn. Đây không phải thỏa hiệp, cũng không phải chấp nhận,
mà vì tình cảm con người luôn luôn thay đổi theo độ tuổi và thời gian.
Tống Vực cũng thế đấy, có lẽ ở độ tuổi thanh niên trai tráng, anh ấy yêu thích mẫu người có cá tính độc đáo như cô. Nhưng hiện tại, khi đã bước
vào độ tuổi chín chắn cần sự ổn định, đương nhiên anh ấy sẽ không cảm
thấy hứng thú nữa. Cô hẳn đã ý thức được điều này, chẳng qua cô không
muốn thừa nhận thôi. Nói cách khác, bây giờ cô có thể cho anh ấy điều
gì? Anh ấy cần một tình yêu đơn giản, thủy chung, êm đềm, cô đáp ứng
được không?”
“Vậy cô cam tâm à?” Mạc Tử Tuyền nheo mắt,“Nguyên nhân anh ấy đồng ý
cưới cô không dính líu tình yêu. Anh ấy cùng tôi đã trải qua đoạn thời
gian khắc cốt ghi tâm. Anh ấy yêu thương tôi nhiều đến mức cô khó lòng
tưởng tượng nổi. Trên quãng đường thanh xuân của anh ấy mãi in dấu bước
chân tôi làm bạn đồng hành, không hề có sự hiện diện của cô.”
“Nhưng bây giờ người anh ấy cần là tôi. Hiện tại tôi là tất cả, là
duy nhất đối với anh ấy, thế đã đủ rồi.” Mục Táp nói,“Tham thì thâm
thôi, chúng ta nên biết hài lòng với những gì mình đang có, bởi vậy tôi
quyết định không lăn tăn những chuyện quá khứ nữa. Huống chi trước anh
ấy, đã từng có người khiến tôi rung động, khiến tôi miệt mài kiên trì
theo đuổi. Thế nhưng giờ nhắc lại, tôi chỉ cảm thấy tình cảm khi xưa là
một mảnh kí ức mơ hồ xa xăm. Dĩ vãng trôi qua đồng nghĩa với việc một đi không trở lại, vô nghĩa trong đời sống hiện tại. Có lẽ, năm thì mười
họa giữa cơn mộng mị, đoạn tình yêu ấy sẽ ùa về trong tâm trí tôi, nhắc
nhở tôi về hình bóng của người từng khiến tôi trân trọng, gìn giữ trong
lòng. Có điều, chừng ấy thôi chưa đủ sức gây ảnh hưởng đến tình cảm tôi
dành cho Tống Vực. Tại sao vợ chồng tôi không nâng niu từng phút từng
giây thời gian quý báu để cảm nhận trọn vẹn những điều tốt đẹp của cuộc
sống hiện tại, mà ngu ngốc đắm chìm trong quá khứ vô nghĩa? Cô không
ngừng lặp đi lặp lại, huyên thuyên mãi về quá khứ của cô và anh ấy, suy
cho cùng, mục đích của cô là muốn khích bác tôi thôi. Với cả, cô ý thức
được giữa cô và Tống Vực chỉ tồn tại quá khứ làm sợi dây liên hệ mỏng
manh, yếu ớt. Ngoại trừ điều này ra, cô thật sự chẳng còn gì hết, nên cô cứ gắng gượng níu kéo nó hoài.”
Mạc Tử Tuyền bật tiếng cười khe khẽ:“Cô đang tự an ủi mình.”
Mục Táp không phản bác. Cô đã nói hết những điều cần nói. Hơn nữa, cô không nhất thiết phải tranh luận ra ngô ra khoai cùng chị ta. Với cả,
cô đã đánh trúng điểm yếu của chị ta.
Đúng lúc này, di động bỗng đỗ chuông inh ỏi, Mục Táp lấy ra nhìn,
thấy