Snack's 1967
Khiêu Vũ Cùng Anh Nhé, Lolita

Khiêu Vũ Cùng Anh Nhé, Lolita

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325602

Bình chọn: 8.00/10/560 lượt.

Kiệt sẽ có rất nhiều cô gái hâm mộ đúng không?”.

“Đương nhiên rồi, trừ phi cậu không có mắt, người có mắt đều có thể

nhận ra điều này. Bình thường cậu cũng không ngốc, tại sao giờ lại hỏi

mình câu hỏi ấu trĩ vậy? Cậu hôm nay không bị sốt đấy chứ?”. Tiểu Vân

vừa nói vừa vội vàng đặt tay lên trán Kha Mộng Kì, sau đó lại đặt lên

trán mình, nhìn Kha Mộng Kì bằng ánh mắt mơ hồ, “Cậu không bị sốt, sao

lại ngờ nghệch thế nhỉ?”.

“Tiểu Vân, đừng có nói mình như vậy chứ, hôm nay mình rất bình

thường! Người hâm mộ Kiệt càng nhiều, thì đội quân hậu thuẫn của cậu ấy

càng lớn, lượng người ủng hộ càng cao! Nếu chúng ta đi phát phiếu cũng

sẽ dễ dàng hơn”. Kha Mộng Kì sợ vẻ mặt của bản thân để lộ ra tình cảm,

những ngây ngô vừa rồi đã biến mất, “Mình nghe cậu nói thế về Kiệt mới

yên tâm mà!”.

“À, cậu cũng thật quan tâm đến Kiệt đấy chứ! Mình nói cho cậu biết

nhé, Kiệt là thần tượng trong lòng của tất cả nữ sinh trong học viện

Khải Thịnh, cậu không được giữ một mình đâu nhé!”. Tiểu Vân thấy mặt Kha Mộng Kì đỏ ửng không nhịn được cười.

“Mình không thế đâu, ai thèm để ý đến kẻ lạnh lùng, vô tình như Kiệt chứ?”.

“Mình không thế đâu. Đừng thấy Kiệt bình thường lạnh lùng, vô tình,

nhưng đoạn hip hop mà cậu ấy vừa biểu diễn sôi nổi biết bao, đâu có chút lạnh lùng nào đâu. Mình cảm thấy Kiệt là loại đàn ông ngoài lạnh trong

nóng”. Tiểu Vân vẻ mặt chăm chú nói.

Cũng có thể, Kiệt có lẽ chính là loại người trong nóng ngoài lạnh,

những nỗi đau trong lòng cậu ấy đã dần lắng lại trong tim, sau đó dần

dần lan tỏa ra mọi ngóc ngách trong cơ thể, cứ như vậy toàn thân cậu ấy

đều toát ra vẻ lạnh lùng, đau thương. Đó cũng có thể chính là cách cậu

ấy tự bảo vệ bản thân! Kha Mộng Kì nhìn đôi mắt sáng nhưng đầy âu sầu

của Kiệt, thầm đoán trong lòng.

Kiệt đang bị một đám nữ sinh vây quanh, nhưng đứng ở vị trí của Kha

Mộng Kì lúc này vẫn có thể nhìn thấy Kiệt rất rõ. Đứng giữa nhiều cô gái như vậy mà Kiệt vẫn rất ít nói, không ngừng nhìn về phía Kha Mộng Kì,

dáng vẻ lo lắng bồn chồn.

Đột nhiên, ánh mắt của Trình Vũ Kiệt bắt gặp ánh mắt Kha Mộng Kì, hai người nhìn nhau. Kha Mộng Kì bất ngờ, vội vàng thu ánh mắt về. Khóe

miệng Kiệt hơi nhếch lên, rồi quay đầu nhìn đám nữ sinh điên loạn kia,

chau mày.

Chi tiết này như hòn đá nhỏ ném xuống mặt nước, tạo nên những làn sóng lăn tăn, không ai có thể nhận ra sự khác biệt.

3

Vẫn là con hẻm đó, chỉ là không còn ánh nắng chói chang nữa.

“Tiểu tử, chuẩn bị đến đâu rồi?”. Tên mặc áo phông đỏ lần trước hôm

nay mặc một bộ complet đen, còn đeo cả kính râm màu đen nữa, nhìn rất

hung dữ.

“Tôi đã nói rồi, các anh cho tôi thời gian một tháng, tôi nhất định

sẽ trả lại các anh”. Trình Vũ Kiệt nhìn tên kính đen cao to đang đứng

trước mặt với vẻ vô cùng căm ghét.

“Một tháng? Ha ha!”. Tên kính đen cười lớn, “Có phải ngươi không hề

để tâm đến chuyện này chút nào?”. Nụ cười trên khuôn mặt tên đeo kính

đen đã nhanh chóng biến mất, cao giọng, hét lớn.

“Tôi biết, vẫn còn năm ngày!”. Trình Vũ Kiệt nói giọng cứng rắn, mặt không biểu lộ chút tình cảm nào.

“Được, tiểu tử thối, ta nói cho mày biết, đừng hòng giở trò gì với

bọn ta, nếu không…”. Tên kính đen rút một con dao nhỏ trong tay áo ra,

phật dao lên. Lưỡi dao sáng chói mắt, tên kính đen đưa con dao lên sát

mặt, xem xét kỹ, ánh sáng của dao phản chiếu lên mặt hắn, nhìn rất dữ

tợn. Tên kính đen lấy lưỡi dao vẽ lên mặt Trình Vũ Kiệt, lộ rõ nụ cười

nham hiểm, “Nếu không, tao sẽ giết mày!”.

“Ha ha ha…”. Tiếng cười tự cao tự đại vọng lại trong con hẻm bé xíu, dài hun hút.

Ánh mắt của Trình Vũ Kiệt dường như có một ngọn lửa tức giận đang

bùng cháy, những đường nét trên khuôn mặt cũng đanh lại. Cậu cố gắng kìm nén cơn giận dữ trong lòng, nắm tay cũng dần thả lỏng.

Tên kính đen cúi xuống nhìn nắm tay của Trình Vũ Kiệt, lại ngẩng đầu

lên nhìn vẻ mặt của kẻ không biết sống chết trước mặt, sầm mặt cười.

Trình Vũ Kiệt im lặng, đứng giữa đám người đó. Lưng cậu vốn to lớn, thẳng tắp là vậy nhưng giờ nhìn rất cô độc.

“Tiểu tử thối, nếu năm ngày sau mà không giao tiền ra, thì cứ liệu hồn!”. Kính đen hung tợn nói.

Lúc bỏ đi, hắn còn không quên dùng bàn chân đang đi đôi giày da mũi

nhọn, láng bóng của hắn đá lên đầu gối Trình Vũ Kiệt. Trình Vũ Kiệt bị

đá bất ngờ, một chân khuỵu xuống, rất đau, nhưng cậu vẫn cố gắng cắn

răng chịu đựng, không kêu la.

Nhìn bóng bọn chúng dần đi xa, mắt Trình Vũ Kiệt đầy thù hận.

Cậu lấy tay cố hết sức chống đất, mặt lộ rõ vẻ đau đớn, dáng người mỏng manh khiến người khác cảm thấy đáng thương.

“Làm sao đây? Làm sao đây…”. Trình Vũ Kiệt ngẩng mặt hét lên trời, vẫn quỳ trên mặt đất.

Lúc này đây, cậu thấy mình thật cô đơn biết bao!

Màn đêm buông xuống, những ánh đèn bắt đầu sáng lên.

Quán rượu cũng trở nên náo nhiệt hơn.

Phần lớn người trong quán rượu là những người sống về đêm, vì thế vào ban đêm, tinh thần của bọn họ trở nên phấn khích một cách lạ thường.

Bóng dáng gầy gò, nhỏ bé của Kha Mộng Kì xuyên qua những gương mặt lạ lẫm, cho dù rất mệt vẫn phải tươi cười.

Một cơn đau khủng khiếp từ đầu tru