
ặt anh vui vẻ lắm sao? Loại người như anh rất đáng mắng!” Tô Lạp rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh. Nước mắt chực chờ rơi xuống, nhưng cô sợ mình không kiềm chế được mà khóc to lên, cô muốn mắng anh đến hộc máu mũi.
"Tôi. . . . ."
Không đợi Lôi Kình tiến lên, bên ngoài đột nhiên vang lên hàng loạt tiếng ầm ĩ. Tiếng thét thất thanh ở quầy bar, tiếng bình rượu rơi xuống đất vỡ loảng xoảng hoàn toàn có thể nghe rõ được. Còn có cả tiếng phụ nữ thét chói tai cùng với các âm thanh tạp nham khác hòa trộn vào nhau, đinh tai nhức óc.
"Đuổi theo truy xét," chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến một câu nói được khuyếch đại từ loa phóng thanh. Tức khắc liền nhìn thấy cảnh sát giơ súng lục trong tay lên, tiến về phía bên này.
"Tới đây!" Thân Triết Huân kinh ngạc dè chừng mấy viên cảnh sát bên ngoài sắp đến gần, kéo Tô Lạp qua.
"Buông tôi ra! Các người đều có bệnh vậy sao?" Tô Lạp hung hăng cắn cánh tay Thân Triết Huân. Người đàn ông này mặc dù nhìn rất vô hại, nhưng mà không khỏi quá càn rỡ, dám tùy tiện động tay động chân với cô như vậy. Vừa gặp lần đầu tiên, liền bị mất đi nụ hôn, mặc dù không phải là nụ hôn đầu quý giá, nhưng mà bị cướp đi cũng thật là oan uổng.
"Cậu lập tức buông cô ấy ra!"
"Tôi nói ngay lập tức!"
Lôi Kình chỉ vào Thân Triết Huân, từng bước một đến gần.
"Không được nhúc nhích! Giơ tay lên!" Lúc này một viên cảnh sát giơ súng lục bước tới, chỉ vào Lôi Kình.
"Anh có chuyện gì sao?" Lôi Kình nhẹ giọng hờ hững hỏi, hạ tầm mắt nhìn viên cảnh sát đang giơ súng lục, không thèm để anh ta vào trong mắt, thái độ tựa như đang hỏi một nhân viên quèn trong công ty của mình.
"Bảo anh giơ tay lên anh không nghe thấy sao?" Viên cảnh sát này có vẻ giận, lại có người dám can đảm xem thường anh ta như vậy.
Lôi Kình không thèm quan tâm đến lời nói kia, chỉ vào Thân Triết Huân cắn răng tàn nhẫn nói, "Cậu dám cả gan đụng chạm cô ấy một lần nữa thử xem, tôi cho cậu mất mạng ngay tại đây, cậu tin không?"
"Nhãi ranh! Ăn nói quá càn rỡ! Cảnh sát nhân dân ở nơi này anh còn dám hống hách!" Dứt lời, viên cảnh sát kia nâng súng lục, chỉa về phía Lôi Kình.
"Cậu ta còn chưa đụng cô gái này của tôi! Cho nên tạm thời tôi sẽ không làm gì cả, như thế nào? Cảnh sát nhân dân có chuyện gì làm nhanh lên một chút, đừng chậm trễ dân lành tiêu khiển giải trí dọn dẹp tình địch!" Lôi Kình khinh bỉ nhìn viên cảnh sát gầy yếu, hống hách không thèm để anh ta vào trong mắt.
"Ôm tôi!" Thân Triết Huân nhẹ giọng nói ở bên tai Tô Lạp, dứt lời lại cúi đầu nói thêm điều gì đó. Chỉ thấy khóe mắt ngấn nước của Tô Lạp mở thật lớn, không thể tưởng tượng nổi nhìn ánh mắt khẩn thiết cầu xin của anh ta, thoáng chốc hít vào một ngụm khí lạnh, chuyện xui xẻo như vậy tại sao lại nhằm vào cô?
"Nơi này có người khả nghi sao?" Lúc này trước cửa nhà vệ sinh có thêm mấy viên cảnh sát đi tới, nhìn Lôi Kình, Thân Triết Huân và Tô Lạp đứng chung một chỗ, hướng về phía viên cảnh sát đang giơ súng, hỏi.
"Không có gì khả nghi cả! Chỉ là mấy người tranh giành người tình mà thôi." Dứt lời, viên cảnh sát kia thu hồi súng lục.
"Này, cái cậu đang đứng nhìn vào trong kia, xoay người lại xem!" Viên cảnh sát ngoài cửa ra lệnh.
Sắc mặt Thân Triết Huân bỗng trở nên khó coi, cực kỳ khó coi, cở thể run lên bần bật. Tô Lạp sợ hãi lui về phía sau, thấy cảnh sát vẫn chưa đi, Thân Triết Huân không dám quay đầu lại. Đột nhiên hôn lấy hôn để Tô Lạp, luồn tay vào trong áo lót, sờ lên vùng eo của cô, nhẹ nhàng phun ra một câu: “Cứu tôi một mạng, phối hợp với tôi…..”
"Đồng chí ảnh sát, anh ta uống nhiều quá, hiện tại say mèm, tốt nhất là không nên tìm anh gây phiền toái! Chúng tôi ngay lập tức đưa anh ta về, bảo đảm không nhiễu loạn trật tự xã hội đâu!" Tô Lạp áy náy nhìn viên cảnh sát cười cười, tay vịn lên eo của Thân Triết Huân.
"Nhiễu loạn trật tự xã hội? E rằng anh ta không có năng lực làm việc đó đâu!”
Lôi Kình nhìn màn này mà không thể tin được, cậu ta đang thử thách sức chịu đựng của anh sao? Tay cậu ta cư nhiên…….
"Rút lui đi! Loại phim buổi tối tranh giành tình nhân này xảy ra nhiều lắm, muốn quản cũng không được! Trong lúc thi hành nhiệm vụ tốt nhất đừng nên dây vào mấy chuyện lặt vặt này!” Viên cảnh sát đứng ngoài mặc cảnh phục nghiêm trang, trên vai mang ký hiệu rõ ràng, khác xa so với mấy người còn lại, nghiêm túc mở miệng.
"Dạ, tiếp tục lục soát nơi khác!” Dứt lời, mấy viên cảnh sát rối rít rút lui.
"Ầmmmmm"
Mấy viên cảnh sát vừa đi xa, một tiếng động thật lớn vang lên!
Lôi Kình hung hăng đạp vào cửa phòng vệ sinh, bọn người đang đứng bên ngoài xem náo nhiệt bỗng giật mình, toàn bộ giải tán!
Sải bước đi đến trước mặt bọn họ, đưa tay kéo Thân Triết Huân qua, níu lấy cổ áo của anh ta. Hung hăng vụng mạnh xuống đất, rút ra một vật gì đó từ bên hông, ngón cái vừa động, quả nhiên là một thanh súng ngắn màu đồng tinh xảo.
~Hết chương 71~ (* Chết dưới tay người đẹp, thành quỷ cũng phong lưu)
“Tôi đã nói gì? Cậu thật sự không muốn sống nữa sao?” Lôi Kình trừng mắt, bên trong tỏa ra hơi lạnh nguy hiểm. Họng súng tinh xảo nhắm thẳng vào trán của Thân Triết