XtGem Forum catalog
Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324151

Bình chọn: 7.5.00/10/415 lượt.

, nhưng mà trước ngực cũng rất bí mật, nửa kín nửa hở, như vậy lại càng thêm quyến rũ mê người hơn.

"Ngồi trở lại đi! Phụ nữ tôi có đem theo rồi!" Lôi Kình chỉ chỉ về phía Tô Lạp không biết đang suy nghĩ cái gì, nói.

"Ha ha! Đem theo? Mình cô ấy có thể sánh bằng Bảo Nhi, Bối Nhi ngoan ngoãn sao?" Vi Luân cười cười, uống cạn một ly rượu, nhìn về phía Tô Lạp, hai cô gái kia cũng luống ca luống cuống, không biết phải làm thế nào.

"Cho các cô ngồi trở lại chỗ cũ, không nghe thấy sao?" Lôi Kình nhìn hai cô gái này đang đứng trước tầm mắt của anh, hoàn toàn che khuất đi bóng dáng của Tô Lạp, anh đang muốn nhìn xem vẻ mặt của cô bây giờ như thế nào, hứng thú dâng trào thì hai cô gái này đứng cản trước mặt, thật là rất chướng mắt.

"Quay lại đây! Có người tính khí thất thường, khẩu vị ngày càng thay đổi! Chúng ta đi ca hát!" Vi Luân đi lên trước ôm hai cô gái kia, ngồi trở lại trên sa lon.

Tô Lạp chợt quay đầu lại, ánh mắt sắc bén bắn về phía Lôi Kình, đi tới bên cạnh, níu lấy cổ áo anh, siết lại thật chặt thành nút xoắn, nét mặt hung ác dữ tợn, ngoan cố chống lại ánh mắt của Lôi Kình, khoảng cách hai người lúc này còn ít hơn một xen-ti-mét! "Nói! Cơ thể anh bị bất lực, đúng không? Tôi hẳn là không có việc gì, xác xuất xảy ra chuyện ngoài ý muốn là không có khả năng phải không?” Cô chờ đợi, chờ đợi anh nói…nói là “tôi bị bất lực nghiêm trọng,” nửa người dưới thật ra không thể nào linh hoạt.

"Tôi nói tôi là hòa thượng cô tin không? Đêm đó từ chùa chiền trốn ra ngoài ăn mặn!" Lôi Kình đem ánh mắt của mình cố định lại trên đôi mắt xinh đẹp của cô, sau đó ánh mắt mập mờ chuyển qua trên bờ môi nhỏ nhắn, khóe miệng đột nhiên cười lên, động tác kia, vẻ mặt kia, êm ái cực kỳ.

"Có quỷ mới tin! Còn nữa, anh nói chuyện nhỏ giọng một chút!" Tô Lạp liếc mắt một cái, quan sát mấy cô gái kia, hình như không có để ý đến họ. Nhìn lại Vi Luân, Duẫn Trạch đang ở ngay cửa mới hạ giọng xuống, nhìn người đàn ông trước mắt này muốn buồn nôn.

Cô nhìn bộ dạng của anh hiện giờ, chẳng cảm thấy thích thú chút nào, có lẽ đổi thành cô gái khác, nói không chừng hưng phấn còn cắn anh một cái, nhưng cô thì không, chỉ có một loại cảm giác buồn nôn. Con bà nó, nhất định là vậy, do người đàn ông này thật là ghê tởm, tuyệt đối không phải là mang thai mới muốn ói.

"Không tin là được rồi! Cơ thể của tôi rất tốt, so với tất cả những người đàn ông mà cô biết qua còn tốt hơn, tại sao cô lại mơ hồ như vậy? Buổi sáng hôm đó đứng lên chẳng lẽ cũng chưa có cảm giác gì? Nếu như cơ thể cạn kiệt sức lực ..., mới có thể biết rõ, đêm đó bão táp kéo đến rất mãnh liệt à?"

"Còn có! Ở những bệnh viện phụ sản tốt nhất trong thành phố, cô biết có bao nhiêu phụ nữ của tôi nằm trên bàn giải phẫu chưa? Cơ thể của tôi không có vấn đề, như vậy có nghĩa là …..cô đang gặp nguy hiểm!" Lôi Kình dứt lời dựa về phía sau, bưng ly rượu lên, dù bận vẫn ung dung nhìn cô.

"Vậy làm sao bây giờ?" Giờ phút này, biểu cảm trên mặt Tô Lạp thật là phong phú khác thường, bị dọa sợ đến mức không biết đặt hai tay ở đâu.

"Đây là đang hỏi cha đứa bé sao?" Lôi Kình tiến tới gần mặt của cô hỏi.

"Ách! Ách! Ừ. . . . . ." Tô Lạp gật đầu.

"Chắc chắn hẵn nói, nếu mang thai thật, tôi sẽ có biện pháp giải quyết cho cô, đừng lo lắng như vậy." Dứt lời, Lôi Kình cầm lên một bình rượu đưa cho Tô Lạp, tách lòng bàn tay của cô ra, bỏ vào, sau đó khép bàn tay cô lại, vỗ vỗ, nói, "Uống đi! Rất lạnh đấy! Nhìn cô khẩn trương đến toát mồ hôi!"

Tô Lạp không chút suy nghĩ, ánh mắt mê man nhìn về phía màn hình tinh thể lỏng phía trước, uống một hớp, "Rượu này đắng thật!" Nói xong liền ừng ực, ừng ực đổ vào miệng, bộ dáng uống rượu hào phóng giống như có thể làm đứa bé chết đuối.

"Ngồi đây đi! Tôi sang bên kia chơi!" Lôi Kình dứt lời đứng dậy, đi về phía Duẫn Trạch và Vi Luân.

Tô Lạp quay đầu lại nhìn, mỗi người bọn họ ôm một cô gái, say mê cuồng nhiệt chơi trò chơi gì đó. Mấy người vây quanh một cái bàn kiếng nho nhỏ, thỉnh thoảng vài người vươn tay ra, một chọi một khoa tay múa chân, dường như suy nghĩ cái gì đó, không phải chơi oẳn tù xì, chỉ cần nhẹ nhàng động mấy ngón tay là có thể chơi được, một ly rượu được rót vào trên bụng mấy cô gái kia, ba người đàn ông bọn họ cười lên sảng khoái vô cùng, đối với phụ nữ tính toán như vậy, không phải đàn ông tốt.

Tô Lạp ngồi một mình trên ghế sa lon, nghĩ tới có khả năng sẽ mang thai hay không, trong lòng rối bời, cầm khô mực xé sợi trên bàn lên, còn có một món ăn vặt cay cay, vừa nhét vào miệng , vừa uống rượu.

Ở đầu kia căn phòng vui chơi tưng bừng, đầu này ngồi uống rượu buồn buồn không vui.

Nhưng cũng không hẳn, đầu bên này vang lên tiếng nói, "Nhân viên phục vụ đâu? Mang rượu tới!"

"Nấc!"

Tô Lạp nấc rượu, trong tay cầm micro, mở cửa phòng, hướng ra phía ngoài gào khóc kêu to, giọng nói nghe cũng hơi khàn khàn.

"Xin hỏi tiểu thư cần gì?" Người phục vụ nam trong tay bưng một cái khay, lịch sự hỏi.

"Ai là tiểu thư? Anh nói ai là tiểu thư? Tại sao lại không biết tôn trọng người khác? Nhìn bộ dạng của anh thế này lại dám mắng tôi? Anh bày ra khuôn mặt t