XtGem Forum catalog
Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327071

Bình chọn: 7.00/10/707 lượt.

cô ấy, người kia là ai, là tên oắt con dạo trước, hay là người mà cô ấy đã thầm yêu từ lâu, Lâm Khả Phàm.

Mặc kệ là ai, anh cũng không muốn nhìn đến!

Sức mạnh từ bàn tay dường như muốn bóp nát cả điện thoại, Tô Lạp vẫn như cũ, không thèm bắt máy, anh ta là một tên béo phệ đáng đánh đòn.

"Nhận không?" Thân Triết Huân nhìn Tô Lạp.

"Không muốn nhận! Nhận cũng không còn gì để nói, chị lại phải khóc!" Tô Lạp kềm nén, không biết phải làm sao, cô đã từng cho rằng, bản thân mình đối với chuyện tình cảm là vô cùng tự nhiên, nhưng khi thật sự đụng phải, mới biết nó làm đau người khác, biết nó dễ dẫn đến chết người nhường nào.

"Ừm! Em cũng cảm thấy chị khóc lên trông rất khó coi, làm cho em có loại kích động muốn ném chị từ trên xe xuống, nghĩ lại một chút, vẫn là điện thoại đi trước, giữ lại chị!” Thân Triết Huân hào lòng nhìn Tô Lạp hoàn hồn, đoạt lấy chiếc điện thoại cô đang cầm trong tay, làm bộ như muốn ném ra ngoài.

"A đợi đã nào...!" Tô Lạp chụp lấy chiếc điện thoại sắp rơi ra ngoài: “Hay là đừng ném điện thoại, mất tiền mua, ném pin đi là được rồi!”

"Để chị!" Tô Lạp nhận lấy điện thoại di động, cô ngẫm lại, hay là tự mình ném đi cho xong, dầu gì cục pin cũng có bao nhiêu tiền đâu, quyết định này làm sao có thể nhờ người khác làm dùm được chứ, chuyện thú vị như vậy vẫn là tự mình làm mới sướng.

Nhìn chiếc điện thoại trong tay vẫn không ngừng kêu lên, Tô Lạp hít một hơi thật sâu, tháo pin xuống, hung hăng ném ra ngoài.

"Xem đi! Không kêu nữa!" Thân Triết Huân cười to.

"Đúng vậy, trở về thành phố, em mời chị đi uống rượu đi!” Tô Làm đưa hai tay ra dấu, khóe miệng cuối cùng cũng nở nụ cười.

"Tại sao lại là em mời?" Thân Triết Huân quay đầu: “Bây giờ em còn đang làm tài xế miễn phí cho chị đó!”

"Chị có còn pin nữa đâu, là do em xúi đó, ném mất rồi!” Tô Lạp vung tay một cái, chứng tỏ mình là người thua thiệt.

"Ừm! Uống rượu!" Thân Triết Huân tăng tốc.

Hai người đang cười cười nói nói, căn bản không biết cục pin đó đã bay về hướng nào, đập vào thứ gì, chọc giận ai!

Lôi Kình tức giận nhìn tấm kính thủy tinh chắn trước mặt bị vật gì đó đập vào hiện lên vết cắt. Lúc anh vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Tô Lạp, thì bất ngờ bị vật gì đó đập vào kiếng xe, tiếp tục gọi thì điện thoại của cô tắt máy, té ra, vật vừa nãy là pin điện thoại của cô, cánh của cô nhóc này cứng cáp lên rồi sao?

~Hết Chương 138~

Ánh mắt đầy nguy hiểm của Lôi Kình nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía trước, hung hăng đạp lên chân ga, cô nhóc này dựa vào ai mà lại kiêu ngạo như vậy.

Xe thể thao lao vù vù, càng ngày càng tiến đến gần chiếc xe phía trước.

Tô Lạp và Thân Triết Huân đang nói cười trong xe, vốn không để mắt đến chiếc xe ở phía sau.

Lôi Kình hung hăng đạp mạnh lên chân ga lần nữa, chiếc xe nhanh chóng vọt lên ngang hàng với xe của Thân Triết Huân. Lôi Kình quay kiếng xe xuống, ánh mắt khát máu nhìn người bên trong.

Khi Tô Lạp xoay người nhìn thấy Lôi Kình, hoảng hốt há to miệng không biết nói gì.

Không phải anh ta nên ở trong biệt thự với người phụ nữ bụng bự đó sao? Đoán chừng bọn họ còn chưa ăn cơm nữa!

"Em xuống!" Lôi Kình chỉ vào Tô Lạp, trầm giọng ra lệnh.

Thân Triết Huân nghe tiếng kêu quay sang, kinh ngạc nhìn Tô Lạp, : "Là người này. . . . . . đây là người đàn ông kém cỏi, đã có một cô bạn gái to bụng rồi còn tìm đến chị đó sao?”

Tô Lạp không biết nên nói gì, cũng không biết cô bảo anh kém cỏi anh có nghe thấy hay không, chỉ gật đầu một cái.

"Lập tức xuống xe!” Âm lượng trong giọng nói của Lôi Kình không khỏi gia tăng, càng thêm tức giận, bọn họ không nghe thấy lời anh nói sao?

Tô Lạp liếc mắt nhìn Lôi Kình, nếu như là chuyện nhỏ, nhốn nháo như vậy cũng đủ rồi, nhưng mà người phụ nữ kia đã có con với anh. Nếu bất kỳ một người phụ nữ nào rơi vào trường hợp này cũng tuyệt đối không thể tha thứ, Tô Lạp nhìn Lôi Kình, đầu lông mày nhăn lại: “Anh rảnh lắm sao? Đừng ở đây làm loạn, anh không có cái quyền lợi đó!”

"Em nói ở đây ai không có cái quyền lợi đó?" Lôi Kình thò đầu ra nhìn Tô Lạp.

"Nói anh đó, thế nào!" Tô Lạp nhìn Lôi Kình, tức giận sôi trào trong lồng ngực, chơi đùa chết cô! Trước đó cô bất ngờ được anh xem là bạn gái, dịu dàng che chở, yêu thương, chớp mắt một cái, ôm ấp người khác ở sau lưng, mẹ kiếp! Ai có thể nhịn nổi?

"Chị nói nhảm với anh ta nhiều như vậy làm gì?” Thân Triết Huân khó chịu liếc nhìn Lôi Kình, quay kiếng xe lên, cách ly Tô Lạp và Lôi Kình.

"Như vầy rất tốt, đỡ ồn ào." Mặc dù Tô Lạp đang cười, nhưng nụ cười kia khó coi cỡ nào, Thân Triết Huân nhìn thấy rõ.

"Nghĩ xong chưa? Muốn xuống xe nói chuyện với anh ta hay là muốn như thế nào?" Thân Triết Huân trưng cầu ý kiến của Tô Lạp.

Tô Lạp cố kềm nén: "Không còn gì để nói, sự thật đã được phơi bày ra hết rồi, đi về thành phố, đừng để ý đến ai cả, chúng ta lên đường đi!”

Lôi Kình nhìn cửa xe vừa được đóng lại mà nổi quạu!

Tại sao bây giờ ai cũng to gan như vậy, Tô Lạp to gan, người phụ nữ to bụng kia cũng trở nên to gan lớn mật, còn cả thằng oắt con đang lái xe kia nữa, cậu ta nghĩ mình là ai, tự tiện kéo bạn gái của anh lên xe?