
Nếu anh với em thật… thì bây giờ em sẽ
không thừa nhận sao? Làm gì có chuyện tốt như vậy?” Tiểu Văn cười, giơ tay vỗ
đầu tôi.
Tôi gật đầu, thở phào nhẹ nhõm rồi lại truy hỏi: “Vậy…
tối qua anh có hôn em không? Chuyện đó cũng là ảo giác sao?”
Tiểu Văn đỏ mặt, giả bộ giận dữ: “Anh có cần em kể
từng chi tiết tối qua cho anh nghe không?”
Hiểu rồi, xem ra có hôn thật.
“Tiểu Văn, anh xin lỗi, anh uống say, không phải anh
cố ý bắt nạt em đâu…” Tôi cười hối lỗi, không biết nên diễn đạt thế nào, “Tối
qua anh chỉ… thực ra em hoàn toàn có thể tát anh một cái, bây giờ cũng được.”
Tiểu Văn hất hàm, trừng mắt nhìn tôi: “Ý anh là em cổ
vũ anh hả?” Vừa nói ánh mắt cô ấy chợt tối sầm, giơ tay đỡ vai tôi, “Bảo, bộ
dạng anh tối qua rất buồn, khóc rất đau lòng, em cũng chỉ mềm lòng, được rồi,
được rồi, may mà không xảy ra chuyện gì xấu, quên đi anh ạ, cứ coi như bạn bè
chơi trò thân mật cũng được.”
Tiểu Văn nói thế khiến tôi đột ngột nhớ lại chuyện hôm
qua, lòng chợt nặng trĩu. Mẹ nó! Suýt nữa thì quên mất, mẹ nó! Quên đi có phải
tốt không!
Vừa nói Tiểu Văn vừa đi ra, nhưng vừa ra đến cửa lại
đứng lại nhìn tôi rất lạ rồi xoẹt một cái đã biến mất sau cánh cửa.
Giọng cô ấy vang lên bên ngoài: “Dậy đi! Cơm sáng xong
rồi! Anh tắm trước đi!”
Ha ha, cảm giác như có vợ thật ấy… Nhưng mà, bạn nói
xem, cô ấy nhìn tôi như thế làm gì?
Uống sữa xong tôi day day trán, dễ chịu hơn nhiều rồi,
tôi ngồi dậy chuẩn bị đi tắm, tôi lượn vào bếp đứng tựa cửa nhìn Tiểu Văn làm
bữa sáng, hỏi cô ấy có cần giúp gì không, Tiểu Văn quay đầu lại cười: “Bảo, anh
đừng nhìn như thế, khi nào bố mẹ em đến phải diễn cho giống vào, anh đứng khách
sáo như vậy, chúng ta bàn bạc là đã sống chung hơn một năm, làm sao có thể
khách sáo như vậy được?”
Tôi gật đầu nhưng lòng lại bận nghĩ đến chuyện khác,
chần chừ một lát tôi lại hỏi: “Tiểu Văn,… chúng ta… tối qua không có chuyện gì
thật chứ?”
Tiểu Văn sững người, giận dữ khẽ đập chiếc thìa xuống
bàn, quay sang cau mày nói: “Lại Bảo, anh làm gì vậy? Em đã bảo là không có gì
rồi, anh còn cố hỏi làm gì? Anh có mục đích gì hả?”
Tôi vội vàng xua tay xin lỗi, chuồn khỏi nhà bếp đi
tắm, tuy rất nhiều nghi vấn làm tôi không yên tâm nhưng nhìn thái độ của Tiểu
Văn có lẽ không có gì thật.
Cứ coi như là có gì đi nữa thì Tiểu Văn quyết không
thừa nhận như vậy tôi còn có thể làm gì? Lẽ nào tôi phải bám theo Tiểu Văn, bắt
cô ấy chịu trách nhiệm với mình? Đừng đùa nữa!
Cuộc
sống yên ổn nhất chính là:
Người
ở Thái Hòa Điện của Cố Cung,
Thân
mặc long bào ngồi trên long kỉ,
Mỉm
cười vẫy tay ra hiệu với quần thần dưới điện,
Sau
đó cởi long bào,
Đưa
tiền chụp ảnh cho nhân viên,
Ra
khỏi Cố Cung,
Đạp
xe đạp về nhà,
Nấu
cơm tối cho bà xã.
Ngày 23 tháng 11.
Âm u nhiều mây.
Ăn tối
xong tôi không ra ngoài, chỉ ở nhà với Tiểu Văn, bàn bạc lại một lần tất cả các
chi tiết bao gồm trong nhà có những chỗ nào có thể bộc lộ sơ hở, Tiểu Văn lại
sắp xếp nhà cửa lại lượt nữa theo phong cách yêu thích của cô ấy, sau đó mỗi
người tự chọn mấy tấm ảnh trong máy tính, Tiểu Văn photoshop ghép ảnh, thêm
phong cảnh nền, sau đó in ra kẹp vào khung, giả mạo ảnh lưu niệm khi chúng tôi
cùng đi chơi.
Chúng
tôi chuẩn bị thật cẩn thận tất cả mọi việc.
Tiểu
Văn đã xác định được thời gian máy bay của bố mẹ cô ấy hạ cánh, năm rưỡi chiều
nay, xem ra tôi không có thời gian đi làm rồi.
Tôi gọi
điện cho nữ đồng nghiệp xinh đẹp hôm qua đã tặng ân huệ phỏng vấn riêng, nhờ cô
ấy giúp tôi xin nghỉ, nói dối là tôi hơi mệt, được cô nàng khen ngợi và quan
tâm một hồi, Tiểu Văn ở cạnh tôi, có thể nghe thấy tiếng xuýt xoa hỏi han, quan
tâm lo lắng của cô nàng, bèn khẽ cười đi ra chỗ khác.
Tiếp
đó, tôi lập tức gọi một vòng cho lão Phó, lão Đường, Thịt Chó ba quân đợi lệnh,
tất cả vào trạng thái chuẩn bị tác chiến.
Sắp xếp
xong xuôi cũng đã ba giờ chiều, thế là Tiểu Văn đích thân chọn đồ trong tủ quần
áo của tôi, thử vài bộ cho đến khi Tiểu Văn gật đầu hài lòng mới kéo Tiểu Văn
ra ngoài, phi đến trang trại nuôi chó của Thịt Chó.
Đón bố
mẹ Tiểu Văn về gọi taxi thì chẳng ra làm sao, chỉ có thể mượn xe, chiếc Satana
second hand của lão Phó thì thôi miễn bàn, lựa chọn tốt nhất chính là chiếc
Hummer của Thịt Chó.
Tôi đã
đánh tiếng với cậu ta trước, trước “dâm uy” của Tiểu Phấn, Thịt Chó đành ai oán
mà đồng ý trong điện thoại.
Chúng
tôi phóng đến chỗ Thịt Chó, kể vắn tắt lại tình hình, bảo Thịt Chó giúp đặt bàn
ở một nhà hàng nào đó tối nay mở tiệc tẩy trần cho bố mẹ Tiểu Văn, biết bố mẹ
Tiểu Văn là bác sĩ nên yêu cầu trọng điểm là nhà hàng phải sạch sẽ, cao cấp,
tốt nhất là tao nhã vào.
Thịt
Chó băn khoăn ghê lắm, bảo để tôi xây cho ông một cái cho rồi, yêu cầu gì mà
khó thế.
Tiểu
Phấn đứng cạnh vỗ ngực: “Yên tâm! Cứ giao cho em và Thịt Chó đi! Đón được người
thì gọi cho bọn này!”
Tiểu
Văn cảm kích nắm tay Tiểu Phấn.
Tiểu
Phấn dặn dò: “Gặp bố mẹ thái độ tử tế vào, dù gì cũng là bố mẹ ruột của em, hơn
nữa