
định chỉ là hình như thôi!
Tim tôi đập thình thịch, day day thái dương cố nhớ
lại, bắt đầu mở máy hết công suất để tìm kiếm từng chi tiết liên quan đến
chuyện tối qua, nhưng lần nào cũng chỉ nhớ đến đoạn tôi để Tiểu Văn xuống ghế
sofa hôn hít là kết thúc, không thể nào nhớ được những chuyện khác nữa.
Lẽ nào…
Tôi đang nghĩ thì cửa phòng mở ra, Tiểu Văn mặc một độ
đồ của người dân tộc thiểu số rộng thùng thình bước vào, nhìn thấy tôi thì hơi
sững ra, đỏ mặt, mỉm cười, vẻ mặt rất liên hoàn.
“Anh tỉnh rồi à? Đợi em chút nhé.” Vứt lại một câu
chẳng đầu chẳng đuôi, cô ấy ra khỏi phòng.
Điều này thể hiện điều gì? Không nhận thấy bất cứ ám
thị rõ ràng nào, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Văn quay lại rất nhanh, trong tay bê một cốc sữa
còn bốc khói.
“Em vừa hâm nóng đấy, anh uống đi, tối qua nôn ác thế,
bây giờ chắc chắn dạ dày anh rất khó chịu.” Vừa nói Tiểu Văn vừa tới bên giường
đưa cốc sữa cho tôi.
Tôi cười xấu hổ, cầm cốc sữa hỏi: “Tối qua… anh nôn
à?”
Mặt Tiểu Văn càng đỏ hơn, cô ấy tránh ánh mắt tôi, gật
đầu: “Ừ, anh nói, anh muốn đi tắm, quần áo cởi ra được một nửa thì nôn luôn
trong nhà tắm, bẩn hết quần áo, em… đành phải thay hộ anh…” Cô ấy không nói
tiếp nữa, chỉ ngượng nghịu cúi đầu cười.
Tôi chẳng có chút ấn tượng nào cả, nhưng cũng đã hiểu
ra vấn đề, hình như tôi nôn hết ra người, Tiểu Văn giúp tôi thay quần áo, và
cả… quần sịp! Vậy không phải cô ấy thấy hết rồi sao? Sau này tôi biết làm thế
nào đây?
“Ngại quá, Tiểu Văn, làm phiền em quá.” Tôi mỉm cười,
cũng cảm thấy mặt mình bắt đầu phát sốt, “Chuyện đó… không có gì chứ?”
“Cái gì không có gì?” Tiểu Văn đã biết còn cố tình
hỏi, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh.
“Ý anh nói em giúp anh thay quần áo, vậy không phải…
từ trên xuống dưới, từ to đến bé của anh…” Vừa nói tôi vừa cúi đầu ra hiệu cho
Tiểu Văn.
Tiểu Văn đỏ mặt mỉm cười nhưng không tránh ánh mắt
tôi: “Anh nhìn anh xem, có gì đâu mà, cũng chỉ là… ưm, đàn ông thôi mà!” Cô ấy
vừa nói vừa trừng mắt với tôi.
Tôi biết, tôi hiểu, tôi nhận ra, trong lòng Tiểu Văn
xấu hổ muốn chết nhưng cô ấy đang cố ra vẻ không sao, cố chuyện nhỏ hóa không
có gì, hóa ngại ngùng thành bình tĩnh.
Tôi yên tâm phần nào nhưng vẫn còn một câu hỏi to đùng
chắn ngang lòng tôi, nhưng quả thực rất khó hỏi, dù gì lúc ngủ dậy tôi không
phát hiện được bất kì dấu hiệu gì là chúng tôi đã chung giường đêm qua, thế thì
khó rồi, hỏi thế nào đây? Hỏi có phải tối qua chúng ta lên giường không à? Nếu
đáp án là khẳng định thì hỏi vậy quá là làm tổn thương người ta, anh lại không
biết mình có lên giường với người ta không à? Điều đó cho thấy anh không có
chút ý thức nào, hoàn toàn chỉ có tình dục, vậy thì anh là đồ cầm thú! Nếu đáp
án là phủ định thế thì anh quá là tự mình đa tình, đáng ra chẳng có gì, anh hỏi
thế ngược lại lại chứng tỏ anh có ý đồ đen tối xấu xa, chưa biết chừng tối qua
sau khi đè Tiểu Văn ra sofa tôi đã bất tỉnh nhân sự, Tiểu Văn cố sức đẩy tôi
ra, đạp cho tôi một trận cũng nên, tôi hỏi thẳng khác nào muốn ăn đòn?
Do dự ngập ngừng một lúc, tôi uống hết cốc sữa, dạ dày
đỡ khó chịu rồi nhưng tim thì vẫn treo lơ lửng.
“Tiểu Văn… tối qua làm phiền em quá, em ngủ muộn lắm
hả?” Tôi mỉm cười, hỏi từng thứ một.
Tiểu Văn cười lắc đầu: “Cũng không muộn lắm, anh ngủ
là em cũng ngủ luôn.”
Trả lời không chút khe hở.
“Vậy… em ngủ ngon không? Khi say anh hay ngáy lắm,
không làm ồn đến em chứ?” Tôi cười gượng, tiếp tục sự nghiệp tìm kiếm và phát
hiện.
Tiểu Văn cười lắc đầu: “Cũng được, em cũng mệt bã
người, hễ mệt là em ngủ say lắm, chẳng nghe thấy gì cả.”
Cô ấy trả lời vô cùng kín kẽ.
“Vậy… lúc em ngủ… có… ý anh là… anh ngủ… vậy em…” Tôi
lắp bắp, nói năng lộn xộn.
Tiểu Văn cười: “Tóm lại anh muốn hỏi gì?”
Tôi ngước mắt lên mới phát hiện Tiểu Văn cười rất kì
quái, cô nàng này cố tình mà! Tôi đúng là heo! Nếu tối qua chuyện hôn hít không
phải là ảo giác thì chắc chắn cô ấy biết tôi muốn hỏi gì!
Nội nó! Xông lên!
“Tiểu Văn, tối qua hai chúng ta có…” Nói ra miệng vẫn
thấy hơi xấu hổ, cuống quá sinh thông minh, tôi nghĩ ra một từ rất là văn vẻ
tao nhã, “Ý anh là tối qua anh có… bắt nạt em không?”
Tiểu Văn phá ra cười, tay che miệng, mắt híp lại cười
khanh khách, nghiêng đầu nói: “Bảo, anh đáng yêu thật đấy.”
…Shit! Ai bảo em khen anh chứ! Trả lời câu hỏi của anh
đi! “Em nói đi, anh uống say…” Đằng nào cũng nói ra rồi, tôi nhăn mặt cầu xin.
Tiểu Văn nheo mắt: “Vậy anh hy vọng là có hay là
không?”
… Không được trêu ghẹo con trai nhà lành như vậy chứ?
Hóa ra Tiểu Văn cũng ghê gớm như vậy! Sức chiến đấu của phụ nữ với đàn ông là
bẩm sinh ư? Cô nào cũng là chiến binh thiện chiến!
Tôi quấn chăn chặt hơn, dịch người về phía Tiểu Văn: “Anh
xin em đấy, Tiểu Văn, tối qua anh uống say, chẳng nhớ gì cả, em không thừa cơ
làm gì đấy chứ…”
Tiểu Văn trợn mắt: “Ai thừa cơ làm gì ai!” Cô ấy hét
lên rồi đột nhiên bật cười, “Có phải anh rất căng thẳng không? Hi hi, không!
Không xảy ra chuyện gì cả!”
Tôi nhíu mày hỏi lại: “Thật không?”
“Tất nhiên rồi!