
Mạt Mạt hỏi vậy cứ như chúng tôi sắp kết hôn thật vậy, trong lòng
cũng hơi do dự.
Nhưng đã đến nước này rồi, vịt cũng lên xiên rồi còn
có đất mà nuốt lời sao?
Thế là tôi cười khan: “Nghĩ kĩ rồi, em đừng kích thích
anh thêm nữa.”
Mạt Mạt cảm kích gật đầu, giọng nói trở nên rất dịu
dàng: “Bảo, thiệt cho anh rồi.”
“Thiệt gì mà thiệt? Có phân tài sản của anh đâu, lại
chẳng có nỗi lo về sau, cứ coi như là diễn tập thực chiến đi,” Tôi cười, “Cưới
đi, dù gì cũng chỉ có mấy chục tệ, lại còn do em trả.”
Mạt Mạt cười, cắn bút nói: “Bảo, anh đừng tốt với em
như vậy, đến lúc đó em không muốn đi nữa thì sao?”
Tôi ngẩng phắt đầu lên, nhìn Mạt Mạt chằm chằm.
Mạt Mạt thấy ánh sáng lóe lên trong mắt tôi vội vàng
lắc đầu: “Em đùa thôi.”
Tôi cúi đầu, không nói gì nữa, tốt nhất là đùa, vì tôi
không còn ôm hy vọng nữa thì chỉ coi là giúp Mạt Mạt, hơn nữa trong lòng cũng
dự định li hôn rồi, lúc này không thể làm dao động lòng quân của tôi được.
Trưa hôm đó, trong một nhà hàng nào đó, chúng tôi gọi
một bàn thức ăn bắt đầu buổi lễ kết hôn nhỏ của mình.
Mạt Mạt nhìn tôi, nâng cốc một cách duyên dáng, khẽ
cười: “Em kính anh, ông xã.”
Giây phút tôi lịch sự nâng cốc lên, nghe thấy tiếng
gọi đó của Mạt Mạt, tôi thực sự có cảm giác hồn bay phách lạc, tí nữa thì làm
đổ rượu.
Ông xã, tiếng gọi đã bao lâu rồi tôi mới lại được
nghe, hồi trung học yêu Mạt Mạt cô ấy cũng chưa bao giờ gọi tôi như vậy, lúc
nào cũng A Bảo, A Bảo, gọi như gọi con ấy. Sau đó, hồi đại học có hai mối tình
không chín chắn, nhưng nữ sinh viên hễ xác định quan hệ yêu đương thì sẽ gọi
ông xã. Tốt nghiệp đại học, tình yêu lần lượt chết non, trai thì đi theo đuổi
tiền bạc có thể khiến mình có vô số người phụ nữ, gái thì đi tìm kiếm người đàn
ông có thể khiến mình có vô số tiền bạc. Tiếng ông xã cũng từ đó mà biến mất
bên tai tôi, thỉnh thoảng nghe thấy thì chắc chắn sẽ vội vàng hỏi lại: “Em đang
nói chuyện với anh đấy à? Nhận nhầm người rồi nhé!”
Phút này tiếng gọi dịu dàng của Mạt Mạt làm tôi hết
kinh ngạc lại thấy đắm say.
Tôi thế này là thành chồng người ta rồi?
Trưa hôm nay thực ra tôi và Mạt Mạt đều không uống
nhiều rượu, nhưng vẫn trò chuyện rất linh tinh, lộn xộn. Cô ấy thì rượu không
say người, người tự say, còn tôi thì sắc không mê người, người tự mê.
Mạt Mạt nói: “Người yêu nhau chưa chắc được ở bên
nhau, người ở bên nhau chưa chắc đã yêu nhau.”
Tôi nói: “Anh hiểu ý em là gì, chúng ta kết hôn thì
chỉ kết hôn thôi, sẽ không có chuyện gì không vui xảy ra đâu.”
Mạt Mạt nói: “Thế thì tốt, thế thì tốt, thực ra em
biết rất thiệt thòi cho anh, nhưng anh sẽ không trách em, có những chuyện tạm
thời không thể nói được, em không thể làm anh tổn thương, em không thể ở bên
anh, chúng ta chỉ kết hôn mà thôi.”
Tôi nói: “Anh hiểu thật mà, em không cần thấy có lỗi,
là bạn bè anh cũng nên giúp em, anh thừa nhận anh thích em, nhưng anh sẽ không
theo đuổi làm khó em, ép buộc em, bây giờ anh chỉ là chồng em thôi.”
Mạt Mạt nói: “Cảm ơn anh Lại Bảo, anh là người cả đời
này em phải cảm ơn, em cũng có tình cảm với anh, nhưng hãy tha thứ cho em không
thể đón nhận tình yêu của anh, em thực sự xin lỗi, bây giờ em chỉ là vợ anh.”
… Tổ sư, thế là thế nào!
Đàn
ông ngốc nghếch đều giả vờ thông minh trước mặt phụ nữ. Phụ nữ thông minh biết
cách giả vờ ngốc nghếch trước mặt đàn ông.
Ngày 1 tháng 9.
Mây nhiều trở nên âm
u.
Ăn cơm xong Mạt Mạt có việc nên đi trước, trước khi
lên taxi cô ấy còn tươi cười vẫy tay với tôi: “Tạm biệt, ông xã.”
Tôi cũng tươi cười vẫy tay: “Tạm biệt, bà…”, lời vừa
đến miệng đã tắc nghẹn, nhìn đèn đuôi xe xa dần mới chầm chậm thốt ra hết:
“Người tình… cũ.”
Thấy cũng gần đến giờ rồi, tôi phi thẳng đến tòa soạn.
Ở bộ phận tin tức xã hội tôi tóm được lão Đường đang
vừa nhắn tin vừa rớt nước dãi, dưới chân cậu ta nước đọng thành vũng rồi, không
cần hỏi cũng biết cậu ta đang dùng ngón tay bày tỏ tình yêu với Tiểu Uyển.
“Tối qua thế nào? Xử chưa?” Tôi gác tay lên vai lão
Đường, cúi đầu đọc tin nhắn, kề sát má cậu ta hỏi.
Lão Đường giật nảy mình, vội vàng cất di động đi, quay
đầu nhìn tôi: “Hả?”
“Giả ngây à?” Tôi đập vào đầu cậu ta một cái.
Lão Đường xoay người hẩy cánh tay tôi ra: “Cái gì mà
xử chưa với xử rồi? Sao cậu lại thô tục như thế! Tớ là loại người đó sao? Tớ
rất không tán thành việc quan hệ trước hôn nhân đấy!”
Tôi thở dài, lại gõ vào đầu cậu ta cái nữa: “Đường tổ,
ngài đang nhắn tin chứ không phải gọi điện, Tiểu Uyển không nghe thấy đâu!”
Lão Đường ngẩn ra, tròn mắt nhìn tôi hai giây mới ờ
một tiếng. Lẽ nào kết quả nghiên cứu của các nhà khoa học là thật sao? Đàn ông
khi yêu trí thông minh chỉ bằng một con chó sao?
Lão Đường đã chau mày ủ dột ngẩng đầu lên: “Haizz! Bảo
này! Con gái bây giờ mà bẽn lẽn e dè thì đúng là hết cách! Ngay kiếm cớ nắm tay
một cái cũng không có cơ hội…”
Tôi an ủi cậu ta: “Không sao, sẽ có bánh bao và cả mật
đào nữa.”
Lão Đường trợn mắt nghĩ một lúc rồi hớn hở giơ ngón
cái: “Hai cách so sánh này hay! Quá hay!”
Chẹp, k