Insane
Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu

Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326815

Bình chọn: 7.00/10/681 lượt.

đảo thôi!”

Tiểu Uyển khéo léo tránh được bàn tay của lão Đường,

sau đó tươi cười chào tạm biệt chúng tôi, sau khi quay đi liền khẽ rít lên với

lão Đường: “Anh đừng có mơ! Mấy giờ rồi, đưa em về nhà!”

“Lên xe rồi nói, lên xe rồi nói…” Lão Đường cảm thấy

hết sức mất mặt, vội vàng kéo cánh tay Tiểu Uyển, bắt một chiếc taxi, quay đầu

lại vẫy tay chào rồi lên xe chuồn mất.

Thịt Chó nhìn chiếc taxi lao đi, bĩu môi nói: “Lão

Đường và cái cô Nghê Tiểu Uyển này có thành được không?”

“Bất quá thì cậu ta lại tham dự thêm một đám cưới

người yêu cũ chứ gì!” Tôi nhún vai.

Thịt Chó và Tiểu Phấn đều bật cười.

Chiếc Hummer lao một mạch đến chỗ ở của Tiểu Văn. Chưa

đến hai mươi phút đã đến nơi.

Lúc chuyển đồ, nhìn căn phòng nhỏ Tiểu Văn thuê, lòng

đồng cảm của Tiểu Phấn lại ngập ngụa dâng tràn, lời chưa nói mắt đã đỏ hoe, cứ

than vắn thở dài liên tục, tôi và Nhục Nhục đã bê thùng vác hộp ra xe rồi.

Trước khi đi, Tiểu Văn còn cầm tay nắm cửa, nhìn ngắm

căn phòng với vẻ hết sức lưu luyến.

Phi tới nhà tôi.

Đưa tôi và Tiểu Văn về nhà tôi, giúp chuyển đồ lên

xong, Thịt Chó và Tiểu Phấn không ngồi lâu cũng ra về, trước khi vào thang máy

Tiểu Phấn còn nhìn tôi một lượt như nhìn kẻ tình nghi phạm tội, sau đó nhìn

chằm chằm vào mắt tôi: “Bảo, em nói cho anh biết…”

Thịt Chó lôi tuột Tiểu Phấn vào thang máy: “Em thuộc

tổ dân phố hay là phòng chống tệ nạn mà quản người ta lắm thế! Nhỡ người ta

thích nhau thật thì sao?”

Tôi và Tiểu Văn đứng trước cửa nhìn nhau, Tiểu Văn hơi

đỏ mặt.

Tiểu Phấn điên tiết trợn mắt nhìn Thịt Chó: “Ngứa da

rồi hả?”

Thịt Chó vội vàng cười nịnh: “Không không, ý anh là em

quản người ta kĩ thế làm gì? Nhỡ em làm thế là chia uyên rẽ thúy thì sao? Lại

còn một người đang có bầu nữa!”

Thịt Chó vừa dứt lời, mọi người còn chưa có phản ứng

gì cậu ta đã tự tát mình một cái: “Shit! Sao thế nhỉ! Mình bị lão Đường nhập

hồn sao!” Vừa nói vừa cười xin lỗi Tiểu Văn.

Tiểu Văn cũng mỉm cười lắc đầu tỏ ý không sao.

Đùa cợt chia làm hai loại đùa thiện ý và đùa ác ý,

đương nhiên cũng mỗi người một khác, bây giờ Tiểu Văn đang rất cảm kích chúng

tôi, tiếp xúc một thời gian cũng hiểu tính mấy thằng trong bọn, tất nhiên sẽ

không để ý. Nếu là lão Đường nói ra thì càng chẳng có ai để ý.

Nói thế này cho dễ hiểu, nếu lão Phó bảo muốn tự sát,

chúng tôi sẽ vô cùng căng thẳng, nếu lão Đường bảo muốn tự thiêu, chắc chắn

chúng tôi sẽ móc tiền ra cho cậu ta mua xăng.

Sau khi tiễn Thịt Chó và Tiểu Phấn về, tôi và Tiểu Văn

vào nhà, giờ thì chỉ còn lại hai chúng tôi thật rồi, không khí khó tránh khỏi

có hơi ngượng ngập. Tiểu Văn đứng im một chỗ, có vẻ chưa quen với môi trường

mới này, hai tay nắm chặt, e dè nhìn ngó xung quanh.

“Em… ở đâu?” Giọng cô ấy nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Tôi sợ nhất cái kiểu ngượng nghịu này, hơn nữa Tiểu

Văn còn có vẻ đáng thương trơ trọi, xinh xắn đáng yêu nữa chứ, chỉ nhìn thôi đã

muốn ôm cô ấy vào lòng rồi, nếu không sao người ta lại nói đàn ông thích những

cô gái nhỏ bé cần chỗ dựa, không thích những cô nàng hổ báo ghê gớm, nếu là

kiểu như Mạt Mạt và Tiểu Hy chắc tôi sợ tránh xa còn không kịp – tôi còn sợ họ

cưỡng bức tôi ấy chứ!

“À cái đó, em ở trong phòng ngủ! Đi theo anh! Ấy ấy!

Em đừng bê, anh bê hộ em là được rồi!” Tôi cố nén lòng dạ cầm thú của mình

xuống, lập tức nhiệt tình xách đồ cho cô ấy, dù sao đối với Tiểu Văn nơi đây

chỉ là nhà khách, tôi là chủ nhà.

Tiểu Văn mỉm cười đi theo tôi đang tay xách nách mang

vào phòng ngủ.

“Em ở đây, anh để đồ ở đây nhé, cái tủ kia anh để

trống cho em để đồ.” Tôi giơ tay chỉ tủ quần áo kê sát tường rồi chỉ lên

giường, “Ga trải giường và vỏ chăn anh mới thay, sạch sẽ lắm, điều khiển ti vi

ở kia kìa, buổi sáng ánh nắng ở đây hơi nhức mắt, em kéo rèm vào một chút là

được, dưới ngăn kéo kệ để ti vi có đĩa phim, phim gì cũng có, lúc rảnh rỗi em

xem cho đỡ buồn…”

Tôi lách chách nói một thôi một hồi, Tiểu Văn đứng bên

cạnh, không nhìn theo hướng tay tôi chỉ mà chỉ im lặng nhìn tôi khẽ cười.

Nụ cười của cô ấy làm tôi hơi rợn rợn: “Em sao thế?

Đừng cười nữa, anh sợ lắm.”

Tiểu Văn vừa cười vừa lắc đầu: “Anh làm em nhớ đến hồi

nhỏ, nhớ đến bố em.” Vừa nói Tiểu Văn vừa bật cười vui vẻ.

“Hả? Anh già thế sao? Bố em á?” Tôi vừa nói vừa chỉ

bụng Tiểu Văn “Anh giả làm bố nó, lại còn giống bố em, thế chẳng hóa ra anh

thành ông thỏ sao?”

Tiểu Văn hiểu ra cũng che miệng cười khúc khích.

“Ở nhà anh em cứ yên tâm đi,” Tôi cũng cười, giơ tay

ra trước mặt Tiểu Văn, “Đây cũng không phải lần đầu anh giả làm Liễu Hạ Huệ

rồi, em cứ yên tâm đi, anh không tệ thế đâu, nếu quả thực không chịu được thì

anh còn có “bàn tay mê hồn” cơ mà.”

Tiểu Văn tròn mắt nhìn tôi nhưng rồi nhanh chóng hiểu

ra ý tôi liền trách móc trừng mắt nhìn tôi: “May mà bố nó không phải là anh!”

Ha ha, cô nàng này lúc thoải mái cũng có thể đùa được

mấy câu! Cũng phải thôi, một mình lăn lộn bao nhiêu năm, trải qua bao sóng gió

như thế có khi còn hiểu biết hơn tôi ấy chứ, lấy đâu ra mà lắm hoa sen gần bùn

mà chẳng hôi tanh mùi bùn thế!

Tôi dẫn Tiểu Văn tha