
ữ chặt đầu cô ấy, bắt đầu hôn má cô ấy rồi đến cổ,
vành tai. Trong tình huống đó, lại là lần đầu tiên ôm một cô gái, không thể nào
không manh động được, bộ bạn tưởng tôi là tên đầu trọc cưỡi ngựa trắng chắc?
Điều
khiến tôi manh động ngoài việc Mạt Mạt thôi phản kháng và sự phản ứng nhạy cảm
của cơ thể cô ấy ra còn một lý do rất quan trọng nữa, đó là khi Mạt Mạt run
rẩy, nhắm tịt mắt lại, má thì đỏ bừng, rụt đầu như một chú mèo nhỏ đang trốn
tránh sự tấn công, miệng không ngừng nói: “Đừng mà, Lại Bảo, anh đừng như thế,
đừng như thế…”
Ai đã
nói khi phụ nữ nói đừng thực ra là đang rất muốn nhỉ?
Câu nói
đó chẳng có chút căn cứ khoa học nào, rất có thể đã hại vô số đàn ông trở thành
tội phạm cưỡng bức, nhưng trong tình thế đó thì lại vô cùng chính xác… ít nhất
thì tôi cho là thế.
Còn
chết người hơn là, Mạt Mạt vừa uống rượu, lại rất nhạy cảm, nên trong khi cô ấy
khẽ nói “Đừng mà, đừng mà” còn chen lẫn cả rất nhiều hư từ: “Á… ưm… a… á…”
Như thế
có chết không cơ chứ!
Như thế
có chết tôi không cơ chứ!
Như thế
có chết cái mạng này của tôi không cơ chứ!
(Haizz,
tôi còn thêm chữ được nữa đó!)
…
Không
biết đã hôn nhau bao lâu, miệng và lưỡi gần như tê dại rồi nhưng tôi vẫn thấy
chưa đã, khi tôi thả ra, âm thanh đó tôi vẫn còn nhớ rõ, nó như tiếng móng một
con bò rút khỏi đống bùn lầy vậy…
Nhưng
bạn tuyệt đối đừng hỏi tôi nụ hôn đầu có mùi vị gì. Trong sách thường viết, nụ
hôn đầu ngọt ngào như đường. Nụ hôn đầu của tôi, chỉ có vị bia lúc nãy Mạt Mạt
mới nôn xong.
… Đêm
khuya thanh vắng, tự dưng nhớ lại chuyện đó, không biết có phải vì tôi vừa uống
bia không, lúc nãy nằm trên giường nhớ lại những cảnh tượng trong quá khứ, tôi
có cảm giác như mình đang ở trong hoàn cảnh đó thật vậy, có thể ngửi thấy rất
rõ mùi bia của nụ hôn đầu, thậm chí hoàn toàn không biết mình đã ngủ như thế
nào. Lúc tỉnh dậy trời đã sáng bạch, ánh nắng tràn vào phòng từ cửa sổ, dát lên
mọi đồ vật trong phòng một lớp bạc sáng, lúc mở mắt ra tôi giật cả mình, tưởng
mình đã được lên thiên đường.
Tôi
ngồi trên giường đờ đẫn một lúc, không biết đêm qua những cái đó là hồi ức hay
là giấc mơ, nhưng có một điều không thể phủ nhận là, thông qua sự so sánh giữa
Mạt Mạt trong quá khứ và hiện nay, không thể tránh được, tôi bắt đầu có cảm
giác khác lạ, không lẽ đây là cơ hội ông trời cho tôi nối lại mối “lương duyên”
với Mạt Mạt ư?
Không
biết đêm qua tôi ngủ lúc mấy giờ, tóm lại là sau khi tỉnh dậy, đánh răng rửa
mặt xong, vừa ăn mì vừa mở ti vi thì đang phát chương trình thời sự buổi trưa.
Tôi vừa
húp mì soàn soạt vừa lơ đãng xem ti vi, đột nhiên một tin tức làm tôi chấn
động, một anh chàng nào đó gặp mặt bạn gái qua mạng thì bị cướp, cô gái và đồng
bọn chỉ lột được có hơn trăm tệ từ chàng trai này, thẹn quá hóa giận, đã lột
truồng chàng trai rồi vứt ra đường… tôi chăm chú xem, tìm kiếm một người họ
Đường hay một gương mặt quen thuộc, nhưng cuối cùng chẳng thu hoạch được gì cả,
trong lòng vô cùng nuối tiếc.
Đang
rầu rĩ thì nhạc báo tin nhắn đến vang lên, hứ! Tiểu yêu tinh cuối cùng cũng trả
lời! Hơn nữa nội dung tin nhắn làm tôi sướng âm ỉ một hồi.
“Tối
nay có thời gian không? Cùng ăn cơm nhé?”
Tôi có
cần e thẹn không? Tôi lập tức nhắn lại: “Được!”
Chưa đến
hai giây sau, chuông điện thoại liền vang lên, lúc nãy em gọi điện luôn có phải
là tốt không! Tôi vừa “a lô” một tiếng, giọng nói ngọt ngào của Mạt Mạt đã dồn
dập lao xuống đầu tôi: “Anh mời nhé!”
Tôi
sững người, rồi ngay lập tức hiểu ra vấn đề liền đồng ý luôn.
Mạt Mạt
bật cười: “Anh mời em là đúng rồi! Không phải anh chưa có bạn gái sao? Tối nay
em đưa một mỹ nhân đến giới thiệu cho anh! Đợi điện thoại của em nhé!”
Bên đó
đã cúp máy, cả cuộc nói chuyện, tôi không nói được đến năm từ. Tôi thẫn thờ cầm
điện thoại, mang mỹ nhân đến ư? Giới thiệu cho tôi ư? Mạt Mạt giới thiệu bạn
gái cho tôi ư? Thôi xong rồi, nói vậy thì trước đó đều là tôi tự sướng ư? Mạt
Mạt tốt bụng muốn giới thiệu bạn gái cho tôi kia! Haizz, vừa làm tôi vui rồi
lại làm tôi buồn.
Thực ra
tôi thấy rất tiếc, hồi đó không nắm chắc cơ hội thất thân với Mạt Mạt, càng
thấy tiếc hơn là không có được đêm đầu tiên của Mạt Mạt, cho nên hôm nay sau
khi tình cờ gặp lại cô ấy, mọi hồi ức đều ập đến. Và cơ thể nhỏ bé, mềm mại,
yếu ớt nhưng vô cùng mịn màng của Mạt Mạt hồi đó lại hiện lên rõ ràng trong kí
ức của tôi. Mạt Mạt bây giờ lại trở nên xinh đẹp, gợi cảm, quyến rũ hút hồn như
vậy nữa.
Tóm lại
là… thằng khốn nào đã được lợi vậy? Đúng là vừa hối hận vừa nuối tiếc, muốn
khóc mà chẳng xong.
Sau khi
đau khổ chừng một giây, tôi bắt đầu tưởng tượng bữa tối nay Mạt Mạt sẽ đưa một
cô gái như thế nào đến. Theo lý mà nói Mạt Mạt xinh đẹp thời trang như thế, đám
bạn bè mà cô ấy chơi bây giờ chắc là không có sinh vật thuộc kỉ Jura đâu nhỉ…
Tôi có
kế hoạch mấy tiếng chiều nay sẽ chơi game, xem đĩa… Trong thời gian đó, tôi
nhận một cuộc gọi của lão Đường, nội dung là khóc lóc kể lể với tôi, tối qua
một lần nữa thất bại trong công cuộc yêu qua mạng, bắt tôi tối nay c