XtGem Forum catalog
Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu

Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327260

Bình chọn: 10.00/10/726 lượt.

ủa Tiểu Văn có vết ám khói: “Ha ha, anh còn tưởng em

hút thuốc cơ.” Dứt lời liền sững người, “Em hỏi anh gì nhỉ?”

“Trước kia có hút, bây giờ thôi rồi.” Tiểu Văn lắc đầu

cười, những câu hỏi đáp của chúng tôi chẳng ăn nhập với nhau gì cả, “Em hỏi anh

có phải cũng thích đeo vòng tay, dây chuyền, hoa tai gì đó.”

Tôi gật đầu cười: “Còn trẻ mà, phải nổi loạn một chút

chứ.”

“Vậy thì tốt, em làm cho anh nhé, làm mấy kiểu của

nam, đảm bảo là đẹp.” Tiểu Văn vui vẻ hứa hẹn, như thể sợ tôi không tin, vừa

nói cô ấy vừa tự gật đầu.

Sướng quá, thấy chưa, chưa có gì mà đã tặng tín vật

tình yêu rồi, haizz… sức hấp dẫn của tôi…

Tôi còn chưa sướng đã thì Tiểu Văn ngồi đối diện đột

nhiên lại hỏi một câu làm tôi nghẹn họng:

“Tối qua anh gọi cho em làm gì?”

Tôi rất khó giải thích, tôi rất ngại.

“Cú điện thoại đó… anh gọi cho một người bạn, số điện

thoại của hai người chỉ khác nhau một số… Anh muốn hỏi thăm sức khỏe mẹ cậu ta,

có cần bổ sung canxi không… Em gái cậu ta dạo này đang đòi li hôn, anh sợ cổ

phiếu giảm giá ảnh hưởng đến quầy bánh bao của cậu ta…”

Tiểu Văn thấy tôi nói nhăng nói cuội, hình như cứ

tưởng đã hiểu ra điều gì, khẽ mỉm cười nói: “Tối qua em còn tưởng, người muốn

xin số điện thoại của em là ông chủ họ Đường đó cơ, kết quả Thanh Thu bảo em

anh muốn xin số của em, em rất ngạc nhiên.”

Bực ghê, cái thằng Thanh Thu đáng chết này! Không

đúng, cái thằng Đường Đôn đáng chết này!

“Tối qua các anh đều chẳng ai nói gì mấy với em, chỉ

có anh Đường nói suốt,” Tiểu Văn tự nói tiếp, tay lại bắt đầu khuấy cà phê,

“Lúc Thanh Thu bảo em còn không tin, nhưng sau đó anh gọi cho em, em đoán là

anh, anh còn giả vờ hỏi em là ai, ha ha, hay thật đấy.”

Tôi rất muốn nói, lúc đó anh không biết em là ai thật,

thậm chí không biết mình gọi cho ai, nhưng không thể phản bác lại thì rõ là

không thèm nể mặt cô ấy, làm tổn thương lòng tự tôn của cô ấy.

Hơn nữa trước mắt xem ra, quan hệ của tôi và Tiểu Văn

phát triển tốt đẹp, cô ấy cũng có cảm tình với tôi, nếu không thì gọi tôi ra

làm gì? Có khi tôi và cô ấy nên chuyện chưa biết chừng, hơn nữa cũng chẳng có

lỗi gì với lão Đường, Tiểu Văn có phải là gì của cậu ta đâu.

“Em và Thanh Thu nói về các anh, quan hệ của Thanh Thu

và các anh rất tốt ạ?” Tiểu Văn cúi đầu vừa nói vừa khuấy cà phê.

“Cũng được.” Tôi phát hiện Tiểu Văn rất căng thẳng, cô

ấy đang cố che giấu mà thôi.

“Thanh Thu kể về các anh cho em nghe rồi, có anh Phó,

anh Nhục gì đó, sau đó là anh Đường, và anh.” Tiểu Văn cúi đầu, “Nếu theo như

Thanh Thu nói thì em thấy rất lạ, người xin số của em lại là anh.” Vừa dứt lời

cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhìn tôi một cái: “Anh cũng có hứng

thú với em sao?”

Tôi đang rít điếu thuốc, bị câu nói này làm giật mình

ho sặc sụa.

Tiểu Văn không nói gì, cũng mặc kệ tôi, chỉ nhìn tôi

chằm chằm, chờ tôi trả lời.

Ho một hồi, tôi cầm khăn giấy trên bàn lên lau miệng,

nhăn mặt nhíu mày hỏi ngược lại: “Em có muốn anh có hứng thú với em không?”

Tiểu Văn lắc đầu.

“Nghĩa là sao? Vậy em có hứng thú với anh không?” Tôi

truy hỏi.

Tiểu Văn gật đầu.

Tôi váng đầu quá đi mất.

“Thanh Thu nói anh thế này, trong đám bạn của anh, anh

thuộc loại binh chủng hậu cần, có nghĩa là mấy trò uống rượu, bao gái, anh chỉ

ở phía sau chạy việc, không dám xông lên tiền phong, thuộc loại người muốn làm

bậy nhưng không có gan làm bậy, lúc có gan thì lại không muốn nữa” Tiểu Văn cúi

đầu, nói về tôi.

Tôi phát hỏa: “Shit! Anh mà hậu cần á? Anh còn là anh

nuôi đây này!”

Tiểu Văn ngẩng đầu lên: “Em thấy Thanh Thu nói đúng.”

“Cái gì?”

“Anh là như vậy mà, tối qua gọi điện cho em còn giả bộ

không biết em là ai, cuối cùng sợ đến nỗi cúp máy luôn, người như anh…” Tiểu

Văn vừa nói vừa tự cười, lại còn lắc đầu nữa.

… Tôi không còn gì để nói, hình tượng gì đây hả trời,

tôi còn liên tưởng trong mắt người ngoài, tôi là người vừa có ngoại hình vừa có

trí tuệ, hóa thân của anh hùng và hiệp nghĩa thay đổi xã hội, làm say đắm vô

vàn thiếu nữ, tuấn tú kiệt xuất…

“Anh tên là Lại Bảo, là một phóng viên giải trí, làm

việc ở đây, nhà ở Đông Bắc, đúng không?” Tiểu Văn nhướn mắt lên.

Tôi mơ màng gật đầu, lòng nghĩ tên nhóc Thanh Thu này

đúng là sinh ra để làm kẻ phản bội mà.

Tiểu Văn gật đầu rồi nhìn tôi: “Em tên Chu Tiểu Văn,

anh biết rồi đúng không? Bây giờ đang sống ở Trùng Khánh một mình, bố mẹ ở nước

ngoài, không còn gì đặc biệt nữa.” Vừa nói cô ấy vừa cúi đầu bê ly cà phê lên,

“Chúng ta hẹn hò thử xem sao.”

“Khụ khụ khụ…” Tôi lại sặc thuốc thêm phát nữa.

Lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước nhiều, sặc đến

nỗi chảy cả nước mắt, tôi dùng khăn giấy bịt miệng, mãi một lúc sau mới thở

bình thường, tôi trợn mắt nhìn Tiểu Văn: “Em… nói gì?”

Tiểu Văn uống một ngụm cà phê, khẽ mím môi cúi đầu

nói: “Em biết anh nghe thấy rồi.”

Đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

Vốn dĩ đây chỉ là một cuộc hẹn hò thôi, tôi không nghĩ

nhiều như thế, cũng hoàn toàn không dám nghĩ đến điều này, bây giờ sao đột

nhiên lại thành thế này? … Thế này có tính là hôn nhân mai mối không nhỉ?

Tôi ra