Polly po-cket
Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu

Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327341

Bình chọn: 8.00/10/734 lượt.

cố ý nói với lão Đường như thế!

Quá nham hiểm! Quá bỉ ổi!

….Tại tôi, tôi đánh giá Mạt Mạt qua thấp. Lúc

ở siêu thị, lời nói dối về việc hỗ trợ điều tra vụ án buôn ma túy

đó sơ hở đầy rẫy, Mạt Mạt chắc chắn đã nhận ra nhưng không vạch

trần tôi là để chờ thời cơ đáp trả đây!

Đối

phó với người hung bạo phải hung bạo hơn hắn;


Đối

phó với người bỉ ổi, phải bỉ ổi hơn hắn;


Đối

phó với người phóng khoáng, phải phóng khoáng hơn hắn;


Đối

phó với người đẹp trai thì phải…hủy hoại dung nhan của hắn!


Ngày 23 tháng 7. Mưa

nhỏ




Bị một chiếc đũa - ám khí Đường môn của lão Đường gõ

vào đầu, chuyện này coi như là xong.

Người duy nhất vẫn thấy trong lòng không yên là tôi,

tôi bắt đầu càng lúc càng sợ Mạt Mạt, mấy năm không gặp, cô ấy thay đổi quá

nhiều, từ một co gái trong sáng trở thành một mỹ nhân ghê gớm, cứ như thế này

liệu tôi có đoạn hồn tuyệt mệnh trong tay cô ấy không?

Thế là sau

đó, tôi bắt đầu im lặng, ngược lại Mạt Mạt và bọn lão Đường, Thịt

Chó trò chuyện rất vui vẻ, hơn nữa Mạt Mạt rất có chừng mực,phóng khoáng nhưng

không phóng túng, quyến rũ nhưng không phóng đãng, nói năng có chừng có mực.

Cuối cùng, lão Đường và Thịt Chó gần như đã bị thần phục, nhìn Mạt Mạt cứ như

nhìn nữ thần, còn nhìn tôi thì như nhìn tình địch ấy…

Lý ra thì bữa này là mọi người đến uống với lão Đường

vì tâm trạng lão Đường không vui, nhưng cả buổi chẳng thấy tâm trạng cậu ta có

tí hụt hẫng sa sút nào cả, cậu ta nói nhiều mà cũng phấn khích lắm…

Bên ngoài trời đã tối đen, tôi nhìn di động, cũng hơn

tám giờ rồi, lão Phó đề nghị đổi chỗ! Mọi người lại lần lượt đứng dậy.

Lúc ra khỏi phòng tôi kéo Mạt Mạt: “Mạt Mạt, em đừng

đi nữa, lát nữa Tiểu Phấn cũng phải về, anh sợ chỉ có mình em là con gái, chơi

với bọn anh chán lắm.”

Mạt Mạt cười: “Em hiểu rồi, mấy anh đi chơi mấy trò

của đàn ông đúng không? Được rồi, anh là chủ nhà mà, em nghe anh một lần.”

Tùy em, muốn giải thích thế nào cũng được.

Ra khỏi Hứng Nguyên, Mạt Mạt chào mọi người. Lão Phó

và Thịt Chó đều hiểu ra vấn đề, gật đầu chào cô ấy, xem ra hai người đó vẫn còn

rất hứng thú với Mạt Mạt, ánh mắt nhìn cô ấy rất chi là quyến luyến. Lão Đường

thì càng khó dứt hơn, cậu ta bước lên kéo Mạt Mạt lại: “Về á? Đừng về! Em

không thể rời xa quần chúng được! Hơn nữa tối thế này mình em vềnhà anh không

yên tâm!”

Tôi đưa tay ngăn lại: “Để cô ấy về đi, có cô ấy chúng

ta cũng mất tự nhiên!”

Mạt Mạt liếc tôi một cái rồi cười với lão Đường: “Đúng

đấy, anh Đường, em về đây, bao giờ rảnh chúng ta lại tụ tập đừng làm khó Bảo.”

Lão Đường buông tay như đang sinh li tử biệt, Mạt Mạt

tươi cười vẫy tay chào cậu ta rồi quay người đi mất.

Tôi quay lại vẫy tay với mọi người: “Đi nào, đi nào!

Không cần lo cho Mạt Mạt. Cô ấy gọi xe là về nhà thôi!”

Lão Phó nói: “Đằng nào tôi cũng lái xe, thuận đường

đưa cô ấy về đi.”

“Không cần!” Tôi lập tức kết thúc chủ đề đó, “Các ông

cũng thấy đấy, cô ấy như thế không bắt nạt lưu manh là tốt rồi, hơn nữa cô ấy ở

gần đây thôi, chúng ta đi đi!”

Tôi đang nói thì đằng sau vang lên tiếng bước chân.

Một đám mây đen che phủ trên trái tim tôi.

Tôi quay lại, Mạt Mạt chạy về phía tôi, sau đó tươi

cười chìa tay ra: “Chìa khóa!”

“Chìa khóa gì cơ?” Tôi ngớ ra.

“Chìa khóa nhà chúng ta ấy, anh không đưa chìa khóa

thì em về làm sao được?” Mạt Mạt xòe hai bàn tay ra, chớp chớp mắt lý luận.

Tôi vừa móc chìa khóa vừa trách móc: “Chìa khóa của em

đâu?”

“Em đi chơi với mấy anh mà, nên em vứt chìa khóa ở nhà

rồi, nhanh lên! Lái xe taxi đang đợi kia kìa!” Mạt Mạt giục, móng vuốt nhỏ xinh

đập tôi bôm bốp.

Tôi móc chìa khóa ra đưa cho Mạt Mạt, cô ấy cầm chìa

khóa và bồi thêm một câu: “Này, tốt nhất là anh về sớm một tí nhé, muộn quá là

em đi ngủ đấy, em để điện thoại cạnh gối, anh gọi vào di động của em ấy.” Nói

xong chạy mất.

Sau lưng tôi vang lên những tiếng “hứ hứ hừ hừ”, tôi

đang bực bội thì bỗng cảm thấy một làn gió lạnh buốt, sát khí trùng trùng phía

sau, bụng bảo dạ: Thôi tiêu rồi! Quả nhiên khi tôi vừa quay lại, còn chưa kịp

bày ra tư thế nghênh địch nào thì đã có ba con quỷ dữ dằn xuất hiện. nhe nhanh

giơ vuốt, bày ra thiên la địa võng, từ ba hướng vây lấy tôi, bao vây tôi ở

giữa.

Tôi khẽ cười, chính nghĩa ngất trời, không chút sợ

hãi, khinh bạc nhìn ba con quỷ, cười nói: “Đại ca, ba vị đạ ca, thế này là thế

nào?”

“Em gái ông à? Ha ha, em gái ông à?”

“Bạn bè bình thường…á?”

“Bạn bè bình thường sống cùng nhà…phải không? Hử?”

Sau những câu chất vấn kèm những tràng cười rất chi âm

u rừng rợn, mấy nắm đấm bắt đầu lượn qua người tôi, tôi thầm mắng trong bụng:

Mạt Mạt! Đồ yêu tinh! Tôi có làm quỷ cũng không tha cho cô đâu…

Thực ra tôi bảo Mạt Mạt về trước không chỉ vì sợ bại

lộ mối quan hệ của chúng tôi, đó chỉ là thứ yếu, điều tôi lo lắng hơn là lát

nữa đến mấy nơi như quá rượu, mấy tên này rượu vào lời ra, mượn rượu tấu hết

những chuyện không mấy tốt đẹp của tôi ra, nhỡ Mạt Mạt nghe được, thì còn gì là

hình tượng của tôi n