XtGem Forum catalog
Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu

Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325652

Bình chọn: 10.00/10/565 lượt.

giải quyết, hôm

nay nói chuyện rõ ràng với anh cho dứt khoát.” Tiểu Văn vừa nói, ánh mắt đột

nhiên lại trở nên buồn bã.

Haizz, quả là kết thúc thật.

“Bây giờ tình hình thế nào rồi?” Tôi cầm muỗng khuấy cà

phê, nhìn vào bụng Tiểu Văn ra hiệu.

Tiểu Văn mỉm cười đưa tay vuốt bụng: “Ý của bố mẹ là

nếu hôm nay nói chuyện với anh xong mà không có kết quả gì thì sẽ đi cùng bố

mẹ, em… đồng ý rồi.”

Tôi cảm thấy trái tim mình khẽ run lên, nhưng vẫn tươi

cười: “Tốt quá! Vậy đứa bé thì sao?”

“Đứa bé á, ha ha, bố mẹ vẫn nghĩ là của anh, nhưng có

giữ hay không thì cho em tự quyết định.” Tiểu Văn vừa nói vừa cúi đầu nhìn bụng

mình, “Em cũng đã nói con là của em, không liên quan đến bất cứ ai, em muốn

sinh nó ra, bố mẹ cũng đồng ý rồi.”

Nhìn xem, đúng là người sống và làm việc ở nước ngoài,

thoáng thế chứ.

“Tốt quá, tốt quá!” Tôi vỗ tay cười nói, “Như vậy

chuyện của em coi như là đại đoàn viên rồi! Anh cũng có thể thành công rút lui,

hi hi.”

Tiểu Văn cũng cười, cười rất khó coi. Cô ấy ngẩng đầu

nhìn tôi, ánh mắt tỏ ra xin lỗi và thương xót: “Bảo, em xin lỗi, đáng lẽ ra em

chuẩn bị tự thú nhận, không ngờ lại làm cho anh…”

“Không sao đâu.” Tôi xua tay, “Anh quen rồi.”

“Thật đấy, Bảo! Em có lỗi với anh, em thực sự không

muốn bố mẹ em có ấn tượng như thế này với anh, lại còn làm anh phải chịu oan

ức, làm anh bị đánh…” Tiểu Văn rướn người kích động nói, càng nói giọng càng

nhỏ.

“Được rồi, được rồi!” Tôi vội vàng làm không khí bớt

căng thẳng, “Dù thế nào tình hình hiện nay và dự kiến cũng gần như nhau, giải

quyết cũng ok. Bố mẹ em nhìn anh thế nào không quan trọng, có lẽ đời này cũng

không có cơ hội gặp mặt nữa.”

Đây được coi là một câu nói đùa nhưng khi nói ra sao

lại buồn bã như vậy?

Hai người bắt đầu trở nên im lặng.

Tôi đốt một điếu thuốc, Tiểu Văn uống cà phê.

Một lúc lâu sau, Tiểu Văn đột ngột ngầng đầu lên, nheo

mắt tươi cười hỏi: “Bảo, cô gái tối hôm đó chính là Mạt Mạt phải không?”

Tôi gật đầu.

“Thật là xinh đẹp.” Tiểu Văn cũng gật đầu.

Chúng tôi lại im lặng.

Một lúc lâu sau, lần này tôi mở miệng trước: “À, Tiểu

Văn tối hôm đó em khóc dữ như vậy, sao lại…”

Tiểu Văn ngắt lời tôi, cố nặn ra một nụ cười, “Em giả

bộ đó nếu không bố mẹ em sao tin được?” Dứt lời cô ấy cúi xuống, tôi nghe thấy

tiếng cô ấy thở dài, điều chỉnh hơi thở, khi ngẩng lên cô ấy nhìn thẳng vào mắt

tôi, “Bảo, nhưng tối hôm đó, Mạt Mạt là thật đấy.”

“Cái gì thật cơ?” Tôi ngẩn ra.

“Giận dữ, đau lòng, và cả ánh mắt thù hận lúc nhìn em

nữa.” Tiểu Văn nghiêng đầu cười, ánh mắt ngước lên như đang nhớ lại, “Thật đấy,

Bảo, Mạt Mạt thật sự ghen, thật sự hận em, đều là phụ nữ, em biết.”

“Cô ấy bệnh rồi.” Tôi bĩu môi.

“Còn lâu! Bảo, cô ấy cũng yêu anh, nếu một cô gái

không thực sự yêu anh, cô ấy sẽ không đau lòng vì anh. Nếu là giả, cô ấy có thể

giận dữ, khóc lóc giải tỏa một trận, nhưng chắc chắn sẽ không đau lòng nhưng

Mạt Mạt thực sự đau lòng.”

Tiểu Văn không ngừng nói như cô ép buộc tôi tin vào

điều gì đó.

Tôi chỉ cười, tôi có thể tin lời Tiểu Văn nói, nhưng

như thế thì có ích gì?

“Tối hôm đó, cô ấy hiểu lầm em rồi, đúng không?”

TiểuVăn lo lắng rướn người huơ huơ tay trước mặt tôi để lôi kéo sự chú ý của

tôi, “Em hỏi anh đấy, anh giải thích với cô ấy chưa?”

Tôi gật đầu, “Giải thích rồi, cô ấy không tin, ha ha.”

“Nếu là em em cũng không tin.” Tiểu Văn cúi đầu tự nói

với mình, nghĩ thế nào cô ấy đột nhiên trợn tròn mắt, “Bảo, anh có thể gọi điện

cho Mạt Mạt để em gặp cô ấy trực tiếp giải thích không?

“Hả? Bây giờ á?” Tôi ngớ ra rồi vội lắc đầu, “Hôm khác

đi, bây giờ anh không có tâm trạng.”

“Không thể đổi ngày khác được,” Giọng Tiểu Văn bỗng

bình tĩnh lại, “Em không còn thời gian nữa.”

“Tại sao?” Tôi có một dự cảm chẳng lành.

Tiểu Văn khẽ cười gượng: “Hôm nay em ra đây nói chuyện

với anh, nếu không có kết quả gì, ngày mai em sẽ lên máy bay đi cùng bố mẹ em.”

Tôi lặng người.

Đi ư? A, đi, tốt quá, đây không phải là kết quả chúng

tôi muốn sao? Chuyện này tôi đã có chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng tại sao trong

lòng tôi lại buồn đến vậy?

Tôi tỉnh ra, lắc lắc đầu: “Thôi bỏ đi, Tiểu Văn, em

không biết chuyện giữa anh và Mạt Mạt đâu, em hoàn toàn không cần giải thích gì

với cô ấy cả, không cần thiết.”

Tiểu Văn đưa tay ra, nắm lấy bàn tay tôi: “Bảo, ngày

mai em phải đi rồi, nếu không giải thích với Mạt Mạt lòng em sẽ thấy không yên,

em sẽ không yên lòng cả đời, xin anh đấy!”

Tôi do dự.

“Bảo, em không quan tâm sau này anh và Mạt Mạt sẽ ra

sao, nhưng em không thể mang trong lòng sự hổ thẹn này mà ra đi được, em đã cảm

thấy có lỗi với anh nhiều lắm rồi. Em xin anh đấy!”

Tiểu Văn khẽ chau mày cầu xin, khóe mắt lại hơi ướt.

Tôi thở dài, lắc đầu, tôi nhìn cô ấy rồi chầm chậm rút

điện thoại ra.

Mạt Mạt nhận điện thoại của tôi với giọng vui mừng tột

độ, tôi lại không có tâm trạng đâu mà phối hợp với cô ấy, chỉ lạnh lùng bảo cô

ấy ra ngoài có việc rồi nói địa chỉ.

Giọng nói của Mạt Mạt lập tức trở nên ảm đạm, hình như

đã hiểu tôi gọi cô ấy ra làm gì, buồn bã nói cô ấy biết rồi, sẽ đến ngay.