
ngoài.
- Không, không sao…- Cô hoảng loạn trả lời, lúc này
mới phát hiện ra người vừa cứu mình chính là chàng trai ban nãy.
- Cảm ơn, nếu không có anh…
- Chờ chút! – Chàng trai lấy ra một tờ khăn giấy từ
trong túi, lau vệt bùn bám ở đuôi mắt cô. – Không sao là tốt!
Lúc này chủ tiệm mới hoàn hồn lại, vội vàng chạy ra
xin lỗi rồi kéo mái che đi chỗ khác. Ngải Linh Linh cũng chạy lại giúp Bảo Lam
thu gọn đống đồ rơi trên đất, tranh thủ nói với chàng trai:
- Anh đẹp trai, cảm ơn anh cứu bạn em, anh để lại số
điện thoại nhé?
- Số điện thoại? – Anh nói với vẻ ngập ngừng. – Hay
là… không cần liên hệ nữa sẽ tốt hơn.
Thấy mưa đã dừng, anh vội khoác áo khoác lên, nói “tạm
biệt” rồi bỏ đi. Ánh mắt của Linh Linh vẫn dõi theo anh, nắm chặt tay:
- Đáng ghét, thế nào gọi là “không cần liên hệ nữa sẽ
tốt hơn”? – Rồi cô quay đầu sang. – Bảo Lam, anh ta quen cậu hả?
- Hả? – Bảo Lam trả lời.
- … Hỏi cậu cũng bằng không hỏi. – Ngải Linh Linh bực
bội xoa cằm. – Sao anh chàng này cứ giúp cậu mãi nhỉ? Lâu lắm rồi không gặp anh
chàng nào vừa đẹp trai vừa phong độ lại vừa giàu có như thế rồi. Cậu nhìn người
anh ta xem, tất cả đều là hàng hiệu, hừ… - Bảo Lam không để ý gì tới mấy lời
cằn nhằn của Linh Linh, chỉ còn 14 phút nữa, nếu không tới kịp, chắc chắn Jason
sẽ nổi giận mất.
Quả nhiên, câu đầu tiên mà Jason nói khi mở cửa ra là:
- Em chậm chạp quá!
- Vào đi. – Anh đóng cửa lại, chỉ lên giường, - Ngồi
đi.
- Ừ. – Cô ngoan ngoãn ngồi xuống. Phòng rất bừa bộn,
trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nước chảy. Bảo Lam ngẩng đầu lên nhìn mặt anh,
thấy quầng mắt anh thâm đen, thương đến thắt dạ.
- Anh lại thức đêm hả?
- Có quầng mắt sao? – Jason bỏ gương ra soi. – Hơi mệt
một chút. Đúng rồi, Bảo Lam, lần này tới là muốn nói chuyện nghiêm túc với em…
Lời anh nói còn chưa dứt, cửa nhà vệ sinh đã bị ai đó
mở ra từ bên trong, một cô gái xinh đẹp quấn chiếc khăn tắm đi chân trần bước
ra, nũng nịu:
- Sàn nhà lạnh quá, anh yêu, em muốn anh bế em…
- Này. – Anh căng thẳng chạy lại nói nhỏ. – Chẳng phải
bảo em ở trong đó một lát, đừng có ra sao?
- Làm sao? Anh sợ cô ta nhìn thấy hả? – Đó không phải
là Quý Vãn trên tạp chí mà là cô bạn học cùng lớp với Bảo Lam, tên Đàm Hiểu
Phong.
Bọn họ ở với nhau từ lúc nào?
- Ý, được rồi, được rồi. – Ngay trước mặt Bảo Lam,
Jason bế Đàm Hiểu Phong ra ghế salon, thân mật vuốt tóc cô ta như năm xưa từng
vuốt tóc Bảo Lam. Cô gái xinh đẹp quyến rũ quấn người trong chiếc khăn tắm, mở
gói kẹo sô cô la đặt trên ghế salon, thong thả nhét từng viên vào miệng, ánh
mắt nhìn chằm chằm vào mặt Bảo Lam, lông mày khẽ nhướng lên khiêu khích.
- Em nhìn thấy anh trên tạp chí với…, bây giờ thì lại
là chuyện gì? – Bảo Lam hỏi. Giọng nói của cô run run, đau đớn và kinh ngạc.
- Những gì trên tạp chí lá cải mà em cũng tin. Hiểu Phong mới là… - Lúc này anh
ta mới đưa tay lên xoa đầu, cười ngượng ngập. – Bạn gái mới của anh.
Tháng Hai, khí hậu của thành phố duyên hải này không
phải là lạnh, khắp nơi người ta đều mặc những chiếc váy mỏng manh và thời
thượng. Thế giới sau cơn mưa được bao phủ trng một màn ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Dưới
ánh mặt trời, cây cối tắm mình trong màu xanh hoặc sáng hoặc tối. Màu xanh tươi
mát ấy không thuộc về mùa đông lạnh lẽo. Nhưng trên khuôn mặt anh vẫn là sự
lạnh lẽo đáng sợ, lạnh lẽo như căn phòng này vậy.
Phảng phất như một hòn đá không có sinh mệnh.
Phảng phất như anh đang nói chuyện với một người xa lạ
tình cờ gặp gỡ, chứ không phải là cô gái mà anh đã quen biết và yêu suốt 3 năm.
- … Giải thích nhiều cũng vô dụng, tóm lại, Bảo Lam,
chúng ta không hợp nhau, chia tay đi. – Hậu quả của việc này anh đã suy nghĩ
rất kỹ, ý định này không phải chỉ mới ngày một ngày hai. - … Em có yêu cầu gì
về kinh tế, anh đều có thể giúp đỡ em.
Anh nói “giúp” chứ không phải là “bồi thường”.
Cô như bị người ta đấm mạnh một cái vào mặt, đến nỗi
cô thấy mình thật là thê thảm, đáng thương. Một lúc lâu sau, cô mới bắt đầu run
rẩy, như thể băng tuyết đã chui vào trong chiếc váy mỏng manh của cô, chỉ nghe
thấy tiếng anh nói tiếp.
- … Chỉ cần yêu cầu không quá đáng, anh sẽ cố gắng
giúp em. Với lại, chúng ta chưa kết hôn, chỉ mới yêu nhau, anh cũng không có
nghĩa vụ phải bồi thường cho em, phải không? – Những lời này anh đã nghĩ từ
trước, chỉ sợ cô đeo bám lấy mình nên ra sức phủi đi mối quan hệ này.
Cô không hiểu anh đang nói cái gì, trong lúc mơ hồ,
khuôn mặt người mình từng yêu trước mắt trở nên mơ hồ, như biến thành một bức
tranh sơn dầu mờ mờ ảo ảo.
- Có phải anh đang giận em, cố ý tìm một người con gái
tới để chọc tức em phải không? Jason, em… - Cô nắm chặt cánh tay anh. – Em có
điểm nào sai thì anh nói với em. Em sửa, em sẽ sửa… Anh đừng dọa em, đừng hở
một chút là đòi chia tay. – Mọi việc xảy ra đột ngột quá, đôi môi cô trắng
bệnh, ngay cả lồng ngực cũng lạnh buốt. – Hay là mọi người bình tĩnh lại, đừng
chia tay, đừng chia tay có được không?
- Anh chịu, nhưng chỉ sợ cô ấy không chịu. – Jason
nhìn cô bạn gái mới đang xem tivi. – Anh không muốn làm tổn