
nh có chút trầm lặng của Chu Thành Phi nhanh chóng thoáng qua một
tia sáng, sau đó lại bình tĩnh lại.
Tôn Đào Phi thở dài một
hơi, bối cảnh nặng nề của Chu Thành Phi, khiến cho lòng của cô có chút ê ẩm. Kể
từ khi gặp phải hai người đàn ông một lớn một nhỏ này, lòng của cô hiện tại
cũng càng ngày càng mềm đi. Tiểu Dĩnh, mặc dù không biết giữa hai người đến tột
cùng từng có cái gì, nhưng một người đàn ông tốt vậy, tại sao cậu không bắt lấy,
lại cố chấp không chấp nhận hắn.
Tôn Đào Phi mang theo
con trai trở lại nhà thì thấy, trên sofa phòng khách, Trình Phi Viễn đã ngủ say
sưa.
Để con trai xuống đất,
Tôn Đào Phi vào phòng lấy mền ra, đắp lên cho người nào đó chỉ mặc một cái áo mỏng.
Thân thể căn bản khỏe hơn nữa, cũng không thể như vậy.
Đại khái là bị hắn ảnh hưởng,
không bao lâu sau, thằng nhóc cũng ngủ thiếp đi.
Lập tức, trong phòng
hoàn toàn thanh tĩnh, vang vọng chỉ có tiếng nói trên TV truyền ra.
Tôn Đào Phi chỉ cảm thấy
TV mới vừa vẫn còn rất đặc sắc lập tức trở nên vô vị tẻ nhạt. Tầm mắt liên tiếp
liếc về phía người nào đó hô hấp đều đặn.
Chưa ăn cơm làm sao lại
ngủ.
Hai tiếng đồng hồ sau
buổi trưa (khoảng 2 giờ), hắn vẫn đang ngủ say.
Ba giờ, còn đang ngủ
say.
Bốn giờ, tiếp tục ngủ
say.
Bốn giờ rưỡi...
Tôn Đào Phi cuối cùng
không nhịn được, nhéo nhéo lỗ tai hắn tới đỏ, thật là một người làm cho người
ta sốt ruột.
Nhìn mặt vợ mình gần
trong gang tấc, Trình Phi Viễn mơ hồ mờ mịt hỏi, “Vợ, sao vậy?”
Tôn Đào Phi nhíu mày,
“Anh không đói?”
“Đói nha, nhưng vợ
chưa cho cơm, anh không dám ăn.” Trình Phi Viễn nháy nháy cặp mắt như cún con,
trong tròng mắt thâm thúy chỉ hiện lên bốn chữ, “Anh thật đáng thương”. Bụng
cũng hợp với tình hình kêu hai tiếng.
Tôn Đào Phi buồn cười
phì cười hai tiếng, Trình Phi Viễn lập tức tới gần, nhẹ gặm một cái lên cái miệng
đỏ hồng xinh xắn nhỏ nhắn của Tôn Đào Phi, sau đó vui sướng hài lòng cười.
“Em thấy anh tuyệt
không đói.” Tôn Đào Phi hơi hí mắt ra, thái độ hung ác. Cô cũng không nên mềm
lòng.
“Đói nha, anh thật
đói, vợ!!!.” Dán vào vành tai trắng noãn của Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn cố ý mập
mờ phun hơi thở nóng bỏng, một câu hai nghĩa, ý bảo hắn thật rất đói, bất kể là
trên sinh lý, hay là tâm lý.
Đẩy Trình Phi Viễn ra,
Tôn Đào Phi rón rén ôm con trai trở về phòng, tránh cho nó bị quậy tỉnh.
“Vợ, cháo gà ngày
hôm qua hết rồi, em nấu cho anh tô mì, cộng thêm hai quả trứng là được rồi.”
Khi Tôn Đào Phi từ trong phòng đi ra. Trình Phi Viễn lại mang bộ dạng anh rất dễ
phục vụ cười hì hì nói.
Mặc dù không để ý tới hắn,
Tôn Đào Phi vẫn mang tạp dề, vào phòng bếp. Không lâu sau, liền bưng một bát
cháo trứng gà cải trắng thơm phức ra ngoài.
Trình Phi Viễn đã sớm
ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sa lon, chờ đợi Tôn Đào Phi cho ăn.
Cuối cùng, một bát cháo
to đầy đã bị Trình Phi Viễn ăn đến không còn một chút. Trong lòng Tôn Đào Phi
cũng không thể kìm nén, dâng lên nho nhỏ thỏa mãn, dù sao, thứ cô làm người
khác vẫn rất ưa thích.
Húp xong một ngụm cháo
gà cuối cùng, Trình Phi Viễn vẫn còn thèm chép chép mồm, bộ mặt phớt tỉnh tổng
kết lại mà nói, “Sự thật chứng minh, đàn ông nên nghe lời vợ nói, vợ nói đúng
là đúng, nói sai chính là sai, vợ thích, cũng phải thích theo, đi theo vợ, lấy
lời vợ làm gốc mới có thịt ăn.”
Tôn Đào Phi cuối cùng
liên tiếp cười khẽ, ‘nhận biết rất sâu sắc đó’.
Không khí lạnh lẽo tràn
về, vốn là nhiệt độ ấm áp, lạnh nóng vừa phải, nay đột nhiên giảm xuống. Bầu trời
bao la đã nổi lên mưa bụi dày đặc như lông trâu.
Ăn cơm tối xong, Tôn
Đào Phi liền nhận được điện thoại anh hai gọi tới.
“Vợ, anh hai nói
cửa hàng bánh ngọt đã xử lý tốt, mỗi tháng sẽ gửi sổ sách tới cho em xem, em cảm
thấy thế nào?” Trình Phi Viễn mới vừa nhận điện thoại của anh hai xong, mặt vui
rạo rực vội vàng nói với Tôn Đào Phi.
Tôn Đào Phi thu bát đũa
vào phòng bếp, xoa tay một chút, ngồi ở bên cạnh Trình Phi Viễn, như có điều
suy nghĩ nói, “Như vậy có làm phiền anh hai hay không?” cô vốn là muốn cho Thái
hậu nhà cô giúp một tay, dù sao để cho chủ tịch của một công ty đã đưa ra thị
trường, quan tâm một cửa hàng bánh ngọt nho nhỏ, thật sự là đại tài tiểu dùng
(có tài mà ít dùng).
Trình Phi Viễn đại khái
hiểu được suy nghĩ của vợ mình, trấn an nói, “Cái này em không phải lo lắng,
người tài dưới trướng anh hai đông đảo, tùy tiện phái một người là được. Hơn nữa,
người tài luôn vất vả.”
Nếu Trình Phi Viễn đã
nói thế, Tôn Đào Phi cũng chỉ có thể yên tâm thoải mái tiếp nhận sự sắp xếp như
thế.
Ôm lấy con trai uể oải
nằm ở một bên. Tôn Đào Phi véo véo chóp mũi nó. Nhưng cô đùa nửa ngày, thằng
nhóc vẫn nhắm chặt hai mắt.
“Dù em trêu chọc
thế nào, nó cũng không có tinh thần gì đâu, ban ngày vui mừng chạy lung tung mò
mẫm điên cuồng ở bên ngoài, bây giờ còn có tinh thần mới là lạ?” Trình Phi Viễn
rảnh rang mở miệng, cũng khiến Tôn Đào Phi ngừng lại động tác. Lại nói, hắn
cũng rất thương con trai.
Tôn Đào Phi buồn bực khẽ
vuốt ve đầu xù của con trai. Kể từ khi dọn vào quân khu, biết không ít người bạn
nhỏ